
ột cái: “Anh lúc nào cũng nịnh nọt như vậy sao?”
Lão tam lắc lắc ngón tay: “NO. NO. NO, “già rồi”, cô nương, hãy thưởng thức từ
này đi, cô sẽ thấy câu nói này không bao giờ sai.”
Triều Dương cười: “Thảo nào anh hai mươi bảy tuổi rồi mà vẫn không có bạn gái,
hóa ra đây chính là lý do.”
Trương Tề cảm khái: “Tôi luôn cảm thấy mấy bạn tốt của chị dâu thật mạnh mẽ
không thể sánh nổi.”
Lúc này Từ Mạc Đình cũng đã tiến lại, kéo chiếc ghế cạnh An Ninh ngồi xuống,
sau đó lão tam lại chêm vào một câu: “Lão đại, già rồi lại đẹp trai lên đấy!”
Mọi người cùng ồ lên.
Lão tam chép miệng: “Lời này nói với người khác có chút khoa trương, nhưng nói
về lão đại và chị dâu thì lại vô cùng đúng.”
Tường Vy phụ họa thêm: “Chắc là cuộc sống hôn nhân mỹ mãn, nên khiến người ta
thay da đổi thịt!”
Lão tam nói: “Hay là hai chúng ta cũng kết hôn đi, mỗi lần nhìn thấy lão đại và
chị dâu là tôi lại thấy hôn nhân thật là tuyệt.”
“Được thôi, đợi đến năm bằng số thu nhập của anh, chúng ta cũng cưới nhé.”
Tường Vy vừa nói, lão tam liền ngã ngửa người.
Cả đám gọi đồ ăn ầm ĩ cả lên, Trương Tề luôn nói chuyện công việc với lão đại,
Từ Mạc Đình vừa đề xuất một chút, đối phương thu được lợi không nhỏ, nói thẳng:
“Vẫn là lão đại lợi hại, câu nói này so với bên ngoài có lợi hại hơn XX mười
lần.”
An Ninh nghe vậy, gật đầu: “Đúng vậy,” khiến Tường Vy ôm bụng mà cười: “Thật là
vinh hạnh đó!”
An Ninh cũng không cảm thấy ngại, Từ Mạc Đình thật lợi hại, nên nói là một
thiên tài mới đúng.
Triều Dương nói: “Meo Meo, đừng có kích bọn tôi. Tôi sau khi theo Diệt Tuyệt sư
thái thì chi tiêu cũng giảm, cảm xúc rất không ổn định.”
An Ninh: “...”
Mạc Đình lấy khăn ướt lau bàn tay cô vừa ăn cua, lấy muôi múc một ít canh cá
đưa cho cô, “Em uống chút canh nóng vào, đừng chỉ ăn đồ nguội.”
Hai cô kia hét lên, trình độ đả kích người khác của lão đại ngày càng cao.
Tường Vy hét xong, bắt đầu ca thán: “Lão tam trúng được ba mươi nghìn, mời bữa
cơm này thì dễ dàng quá.”
Sau đó, mọi người bắt đầu đưa ra ý kiến để tiêu ba mươi nghìn này, có ý kiến đi
trượt tuyết, có ý kiến đi leo núi, có ý kiến mùa đông nên đi Hải Nam, mỗi người
một ý, loạn cả lên, lão tam rất muốn nói với họ anh trúng ba mươi nghìn chứ
không phải ba trăm nghìn.
Cuối cùng sau khi ăn uống no say, nói chuyện vui vẻ, lão tam hào phóng rút tiền
ra thanh toán. Còn về việc ba mươi nghìn kia tiêu thế nào, ý kiến không thống
nhất, nên bàn sau.
Ra đến cửa mọi người chia tay nhau, Tường Vy, Trương Tề, ngồi cùng xe lão tam,
Triều Dương đi xe đạp điện đến, An Ninh muốn tiễn cô, liền bị từ chối kịch
liệt: “Một đoạn đường ấy mà, cũng coi như là vận động một chút.”
An Ninh toát mồ hôi: “Là cừu non vận động đấy chứ?”
Triều Dương đã nhảy lên xe, vẫy tay chào bọn họ: “Goodbye, goodnight!”
Trước cửa nhà hàng chỉ còn lại hai người, An Ninh ngẩng đầu lên, bất ngờ phát hiện
tuyết đang rơi.
“Từ Mạc Đình, tuyết rơi!”
Mạc Đình cũng ngẩng đầu lên, quả nhiên đang có những bông hoa tuyết từ từ rơi
xuống, quay sang bên cạnh thấy mũi cô đã đỏ hết lên vì lạnh, anh giơ tay ra ôm
lấy cô: “Về nhà thôi.”
Ở trong lòng anh luôn rất ấm áp: “Ờ, ừ.”
“Em về nhà phải tắm trước. Em phải tắm nước nóng. Anh không được giành với em,
không đúng, anh không được phá em.” An Ninh vừa nói vừa ôm chặt lấy anh: “Thật
ấm áp, thật ấm áp!”
Từ Mạc Đình cười nói: “Anh không phá em, nhưng lúc anh tắm em có thể đến phá
anh.”
“...”
Cuộc sống của cô rất êm đềm, không có sóng to gió lớn, thỉnh thoảng chỉ không
nói, hay tranh cãi tí ti, nhưng, chỉ là hâm lại bầu không khí thôi. Cô cảm thấy
rất tốt, rất tốt.
“Mạc Đình, em đột nhiên phát hiện ra bản thân mình lần thứ hai gặp mặt anh đã
cảm mến rồi, lần thứ ba thì yêu say đắm, làm sao đây? Hay em viết một bức thư
tình cho anh nhé?”
“...”
“Tiêu đề là: Gặp anh là điều tuyệt vời nhất.”
Ánh đèn rực rỡ, mặt đường ẩm ướt được ánh đèn chiếu vào tạo nên một thứ ánh
sáng ngũ sắc khiến người ta mê mẩn, một đôi tình nhân nép sát vào nhau từ từ
bước đi, từng bông tuyết nhẹ rơi trên tóc và quần áo của họ.
Giây phút này sẽ là vĩnh cửu.
1. Cảm ơn ông trời!
Mao Hiểu
Húc quyết định xem mắt và theo đuổi một chàng trai!
Chỉ là khi kế hoạch được tiến hành, cô nàng mới phát hiện một vấn đề nghiêm
trọng: Tại sao Đại học X mỹ nhân nhiều như vậy lại cạnh tranh ác liệt thế, mà
nam sinh lại không thèm ngó ngàng tới? Đau thương nhất là trước mặt lại có một
em rể thuộc dòng dõi quý tộc làm chuẩn mực, hại Mao Mao bây giờ gặp ai cũng
thấy kém, kém xa! Thậm chí một số nam sinh còn nữ tính hơn cả cô, không nhịn
được cô nàng ngẩng mặt lên trời thở dài: “Bộ dạng của các người không thể xứng
với “nòng nọc” của chính mình!”
Tường Vy nói: “A Mao, người con trai tốt không thể nhảy vào ôm lấy chúng ta,
hơn nữa lại là trong lòng bà, hay là bà nghĩ làm sao dụ sói vào hang, không thì
bà chỉ có một kết cục, ham dâm đến chết.”
“Khụ!” Triều Dương phụt nước miếng: “Vì Mao Mao, tôi sẽ nghĩ ngay tới cảnh “cạn
tinh mà chết”!”
Người nằm trên giường rõ ràng đang bị kích đ