
lên. Anh mỉm cười, hơi thở dừng lại bên tai cô: “Lần trước anh nói muốn tỏ tình
với em phải không?”
An Ninh cảm nhận sâu sắc ác ý của Từ Mạc Đình đang nổi lên, đúng là rất ác ý.
“Không cần, không cần đâu, em hiểu tâm ý của anh mà.” An Ninh hy vọng tim cô
nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Nhưng, anh cảm thấy cần danh chính ngôn thuận một chút.” Tay anh từ từ đưa
lên, dịu dàng ôm lấy eo cô.
Thế này vẫn chưa đủ danh chính ngôn thuận sao?
An Ninh quay người lại, nhưng đứng ngây ra, trong đôi mắt anh ẩn chứa nhiều
điều, có một chút gì đó trĩu nặng từ lâu, đan xen với tình cảm thẳng thắn.
Anh cúi đầu, nụ hôn cũng theo đó đặt xuống, những ngón tay thon dài luồn vào
mái tóc cô nhẹ nhàng từng chút, An Ninh cảm thấy như tê dại. Cô thở nhẹ, cũng
ôm lấy anh, trao nụ hôn, thời gian trôi rất lâu, hơi thở dồn dập của hai người
mới dừng lại.
“An Ninh, anh yêu em.” Anh nói rất chậm, cũng rất trịnh trọng. Nếu là viết trên
giấy, cô nghĩ, năm chữ này mỗi nét anh đều viết rất đậm, hằn lên giấy, khó mà
phai mờ.
Từ Mạc Đình bế cô ngồi lên bồn rửa mặt sạch sẽ, An Ninh bất giác ôm chặt lấy
cánh tay anh, anh nhấc cằm cô lên, một lần nữa hôn cô, lần này còn đắm đuối hơn
lần trước rất nhiều, lúc thì dịu nhẹ, lúc lại mãnh liệt, An Ninh nghĩ lúc đó
may là đang ngồi, nếu không chân mềm nhũn ra, khẳng định cô sẽ đứng không vững.
Lúc người nào đó đang ngây ngất, lý trí của đối phương lại trở lại, bồi hồi
trên bờ môi cô một lúc, tựa trán vào nhau, Từ Mạc Đình thở dài nói: “Cảm giác
thật tuyệt.”
Bên ngoài có người do dự gõ cửa: “Lão đại, nếu anh và chị dâu ân ái xong rồi,
tôi có thể vào đi toilet không?”
An Ninh mặt như có lửa đốt, lần này quá đủ danh chính ngôn thuận rồi. Cô không
dám ngoái lại nhìn vẻ mặt anh, lúc nhảy khỏi bồn rửa mặt chân cô vẫn cứ mềm rũ
ra, Mạc Đình đưa tay đỡ cô. “Cẩn thận.”
“Cảm ơn.”
Từ Mạc Đình cười nói: “Không cần khách khí với anh như vậy.”
“...”
Từ lão đại nhớ ra điều gì, ghé vào tai cô nói một câu: “An Ninh, nếu em không
thể kiềm chế được, anh cũng không ngại đâu.”
Nghe thấy rồi, đúng là anh nghe thấy rồi! An Ninh không nổ tung trong im lặng
cũng chết đứng trong im lặng, đột nhiên quay người nhưng vì quá kích động, chân
bước loạng choạng, bổ nhào vào người anh, một giây sau đúng lúc lão tam mở cửa,
“Ngại quá, tôi đúng là nhịn hết nổi rồi... A!!!”
Thế là, buổi tối hôm đó, thanh danh bên ngoài của Lý An Ninh trở thành: “Chị
dâu quả nhiên can đảm! Hóa ra Meo Meo là S à! Quả nhiên chân nhân bất lộ tướng,
lão đại của chúng ta rất bảo thủ trên phương diện tình cảm mà, té ra... Chị
dâu, em thật ngưỡng mộ chị!”
Kỳ thi của Viện nghiên cứu sắp xếp vào cuối
tháng, An Ninh nộp cho Viện luận văn và báo cáo thí nghiệm của bốn môn, còn lại
ba môn phải thi cũng tương đối nhẹ nhàng.
Môn đầu tiên là Thông kê lượng tử của lão Trương, vẫn là năm phút trước khi
chuông reo cô mới bước vào phòng thi. Mao Mao đến phòng thi sớm làm công tác
giao lưu, huýt gió gọi cô, số thẻ sinh viên của hai người chỉ lệch một số, cơ
bản là vị trí ngồi sắp xếp gần nhau, Mao Mao vì chuyện này mà như đắc đạo thành
tiên, An Ninh ngồi xuống liền nghe thấy Tường Vy ngồi cách cô ba bàn đang quay
đầu cười tình với người ngồi sau: “Hey, huynh đệ, lát nữa chúng ta cố gắng giúp
đỡ lẫn nhau cùng tiến bộ nhé.” Không may đúng lúc thầy giám thị đi qua bên này,
ông cau mày liếc nhìn Tường Vy, sau đó quay lại nhìn vẻ mặt bối rối của nam
sinh kia, đợi anh ta trả lời, vẻ mặt nam sinh kia đau khổ đến méo mó: “Em...”,
Tường Vy muốn làm cho rõ ràng, cô tặng thầy giám thị một nụ cười rạng rỡ: “Thưa
thầy, em chỉ muốn giúp thầy thăm dò bạn ấy, không phải thật đâu ạ.”
An Ninh nhìn thấy cậu nam sinh đó ngây ra như trúng tà.
“Haizz.” May mà cô ấy không phải cùng phòng với bọn cô.
Triều Dương ngồi ở góc trong cùng lặng lẽ lắc đầu: “May mà bà ấy không cùng
phòng với chúng ta.”
“...”
Lúc thi xong, Mao Mao muốn mời Meo Meo ăn đại tiệc.
An Ninh nói: “Dạo này không phải bà thiếu tiền sao? Vẫn còn mời tôi đi ăn cơm
cơ à? Còn nữa, Mao Mao, môn tới tôi không phải thi, bà có muốn xem qua sách gì
không?”
Mao nào đó khoát tay: “Xem sách gì chứ, cái gì cũng có cách giải quyết cả!”
Nhưng trong lòng lại nghĩ: Xong rồi, phải dùng ruột mèo rồi.”
Tường Vy chạy đến nhập bọn: ''Các cô nương, sau đây có hoạt động gì không?”
An Ninh hỏi: “Triều Dương đâu?”
“Đến thư viện rồi, nha đầu này điên rồi.”
Mao Mao nói: “Muốn nói hoạt động gì, ăn cơm, ngủ, hay tự sướng?”
Tường Vy khinh thường: “Bà có thể đưa ra ý kiến có tính xây dựng chút không?”
An Ninh bụng đã đói, hỏi hai người đang đấu khẩu bữa tối muốn ăn gì, bọn họ
đồng thanh nhất trí, tùy ý cô.
Mao Mao nói tiếp: “Nếu nói đến cây, tôi quyết định: Tôi sẽ treo cổ trên một cái
cây.”
Tường Vy cười nói: “Tôi dự định mỗi cái cây treo cổ một lần.”
An Ninh nói: “Ăn mỳ đi.”
Ăn tối xong, lúc về ký túc các cô gái phát hiện nước nóng trong phòng tắm cả
tòa nhà đều bị cắt. An Ninh đang định đi tắm, ban nãy khi ăn mỳ, Mao Mao thấy
thầy giáo bước vào, đùi gà rơi cả vào trong bát, nước dùng bắn lê