
ày càng thích ngắm cảnh ngoài cửa sổ rồi. Cô khát vọng bầu trời bên ngoài, nơi đó thật tự do!!!
“Hiện tại con tôi sẽ phải kết hôn, mà cô… mộng làm Lâm thiếu phu nhân cũng nên tỉnh lại đi! Nếu như tôi là cô sẽ thức thời lấy tiền rời đi, tìm một người đàn ông tốt sống an nhàn qua nửa đời sau.” Bà hòa hoãn trở lại, hi vọng Tô Tiểu Mễ có thể từ trong mộng thức tỉnh.
“Thật xin lỗi, An tổng. Tôi vẫn là câu nói kia, đến lúc nên đi tôi một phân tiền cũng sẽ không lấy, dĩ nhiên, tình cảm của Tĩnh Thi cùng Lâm Khải tôi tuyệt đối sẽ không đi phá hư. Tôi sẽ làm xong bổn phận của tôi, không gây phiền toái cho nhà họ Lâm.” Tô Tiểu Mễ cam kết, bất kể An Ôn có tin hay không, cô nói được sẽ làm được.
An Ôn nhìn cô quật cường như thế, thật muốn tát cho cô một cái.
“Nếu như An tổng không có việc gì nữa, tôi xin phép đi trước!” Cô cười nhạt thối lui khỏi phòng của An Ôn.
An Ôn âm lãnh ánh mắt bắn thẳng đến phía sau lưng của cô, đây là lần thứ hai cô dám cự tuyệt bà, sẽ không còn có lần thứ ba đâu! Tô Tiểu Mễ! Cô chỉ cần có một chút xíu ý niệm thôi, tuyệt đối bà sẽ làm cho cô đau đến không muốn sống, mà An Ôn bà cũng tuyệt đối sẽ làm cho Tô Tiểu Mễ biết hai chữ hối hận là viết như thế nào. Ở trong một bệnh viện phụ sản tư nhân xa hoa.
Sắc mặt Lãnh Tĩnh Thi từ ấm áp như ánh mặt trời đột nhiên biến thành đen tối như mây đen, tay cô siết vạt áo thật chặt.
“Dì xác định đó là sự thật?” Nói đến lời này, môi của cô đã hơi run rẩy, đôi môi màu phấn hồng từ từ trở nên có chút thâm đi.
“Tĩnh Thi, là thật, kết quả kiểm tra đúng là con của con đúng là… tâm thai!” Sắc mặt vị bác sĩ trung niên cũng không tốt chỗ nào, chuyện như vậy xảy ra ở trên người một người phụ nữ, nhất định là rất đau lòng, huống chi là trên người một người nóng lòng muốn có đứa bé.
“Dì Lưu…” Hốc mắt Lãnh Tĩnh Thi dần dần ướt át.
“Tĩnh Thi, chớ khổ sở, đứa bé này và con vô duyên với nhau, hãy chờ đợi vào đứa tiếp theo. Con còn trẻ, nhất định rất nhanh sẽ lại mang thai.” Bà nhẹ giọng an ủi.
“Tại sao phải như vậy? Tại s
ao…???” Cô không muốn tiếp nhận sự thật này, vốn là mượn đứa trẻ này kết hôn cùng Lâm Khải, mà bây giờ đột nhiên bị chứng thật là thai chết. Nếu để cho An Ôn và Lâm Khải biết, không chừng sẽ rất thương tâm, thậm chí ngay cả hôn lễ cũng sẽ bị hoãn lại, cô không thể đợi thêm nữa!
“Tình trạng thân thể của con bây giờ không phải là rất tốt, còn có, trước kia con từng sanh non, điều này cũng là một trong những nguyên nhân, gần đây có phải con dùng thuốc cấm kỵ gì không?” Bà thử dò xét một chút
Lãnh Tĩnh Thi nghe xong, sắc mặt càng âm trầm, một số hình ảnh không chịu nổi trước kia nhanh chóng tràn vào đại não, tái diễn ở trong đầu lái đi không được.
“Dì Lưu, về chuyện thai nhi của con, xin người giữ bí mật thay con, tạm thời con chưa thể lấy đứa bé ra được.” Cô không có trực tiếp trả lời bác sĩ Lưu, mà là trực tiếp nói lên mục đích của mình cho đối phương biết.
“Tĩnh Thi, con như vậy là vì cái gì? Nếu đã xác định là thai chết rồi, tại sao còn phải để lại trong bụng?” Bác sĩ Lưu không hiểu nhìn cô, thậm chí có một ít lo lắng thay cô.
“Dì Lưu, đây là chuyện của con, tự con sẽ xử lý tốt.” Sắc mặt của cô mặc dù trắng bệch, nhưng giọng nói dần dần thong thả “Con biết dì Lưu vẫn hi vọng con của người vào trung học XX, chuyện này, chỉ cần một cú điện thoại của mẹ con khẳng định là có thể giải quyết, người nói có đúng hay không?”
Cô nặn ra một nụ cười tái nhợt, sau nụ cười lại cất giấu đầy rẫy âm mưu cùng dã tâm.
“Cái này là dĩ nhiên, nếu như có một cuộc điện thoại của mẹ con, nhất định là không có vấn đề.” Trên mặt của bà lập tức thay vào là một nụ cười tươi rói, phải biết trung học XX là tượng trưng quý tộc và quyền lực, không phải trường học mà con cái của người có tiền và làm quan bình thường có thể đi vào.
“Nếu dì Lưu đã rõ ràng như thế, như vậy chuyện này con nghĩ dì Lưu cũng sẽ biết phải làm sao, phải không?” Thanh âm nhỏ nhẹ mềm mại của cô lại vang lên một lần nữa, giờ phút này, không thể nhìn ra cô vưa mới là người phụ nữ biết được mình mang thai chết lúc nãy.
“Dĩ nhiên, cái này con yên tâm, thân thể con tất cả đều bình thường.” Bà phối hợp cười, nhưng vì ý thức cơ bản nhất của bác sĩ bà vẫn khuyên: “Nhưng giải phẫu này nhất định phải làm, không thể để quá lâu, bằng không không tốt với thân thể con, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến việc thụ thai trong tương lai của con.”
“Dài nhất là bao lâu?” Cô ẩn nhẫn hỏi.
“Không thể vượt qua mười ngày, bằng không sẽ có nguy hiểm.” Bác sĩ Lưu trả lời.
“Con đã biết, về chuyện của con khổ cực Dì Lưu rồi, trong vòng mười ngày, con nhất định sẽ đến nơi này, về phần là tới dưới tình huống gì dì Lưu nhất định sẽ xử lý rất khá, con tin tưởng người!” Cô hơi đứng lên, nụ cười trên mặt biểu hiện rất đẹp.
“Dì biết, chuyện này trừ con và dì ra, sẽ không có người khác biết, ngay cả chồng của dì cũng không thể biết, trong vòng mười ngày tới nơi này, con tới vì lý do gì chính là lý do đó.” Bà cười nhẹ, có một số việc, chỉ cần phối hợp đối phương một chút liền có thể lấy được thứ bà tha thiết ước mơ, tại sao không làm nh