
cô.
Tô Tiểu Mễ dừng tay lại, hô hấp rối loạn, hơi thở mãnh liệt, để cho cô dần dần bị lạc, lại một lần nữa luân hãm vào bẫy hắn đã thiết kế tốt.
Có lúc, biết rõ là trò chơi, vẫn không kìm hãm được rơi vào không cách nào thoát ra.
Có lúc, biết rõ không thể làm vậy nhưng vẫn như cũ như thiêu thân lao đầu vào lửa, thề không sợ chết.
Có lúc, biết rõ là sẽ sập bẫy, vẫn cố nhảy vào, tan xương nát thịt cũng không hề hối hận.
Có lúc, biết rõ hắn yêu người khác, biết rõ hắn bá đạo, lạnh lùng, phúc hắc lại không hiểu chuyện, nhưng yêu chính là yêu, người khác khuyên một ngàn lần, một vạn lần cũng không cải biến được. Trên đời này có vài người chính là như vậy!
Tô Tiểu Mễ sao lại không biết Lâm Khải người đàn ông này cô không thể yêu, nhưng tình cảm một khi rơi vào, muốn rút ra luôn là việc khó khăn, điều cô có thể làm chính là khống chế mình không rơi sâu vào nữa, cố gắng đem tổn thương hạ xuống thấp nhất có thể.
Cô khép hờ mắt, cảm nhận cao trào đánh tới, luôn là không ngăn được. Bên trong tòa soạn, một bưu phẩm chuyển phát trực tiếp đưa đến tay Lãnh Tĩnh Thi.
Rất nhỏ, rất tinh sảo, không có lời nhắn, cô mỉm cười, trong lòng yên lặng vui mừng, chẳng lẽ là của Lâm Khải?
Đóng cửa lại, nhẹ nhàng đem mở ra, trong đầu cũng không ngừng nghĩ tới, sẽ là gì chứ? Chẳng lẽ là nhẫn cầu hôn? Còn là… từng gói giấy mở ra, hiện ra ở trước mặt cô là một máy ghi âm.
Đôi mắt cô chớp động, cẩn thận nhìn một chút cái máy đang ở trong tay, bên cạnh có nút ấn xoay.
Ngón tay của cô nhẹ nhàng đụng nút phía trên, trong lòng có chút lo lắng cùng do dự, nhưng sự tò mò luôn luôn thắng được hết thảy, từ từ đè nén xuống, truyền tới cũng là một thanh âm rất quen thuộc với cô.
Lâm Khải hẹn Tô Tiểu Mễ ăn cơm… sau đó Lâm Khải hủy hẹn, hôm đó là bởi vì An Ôn mãnh liệt yêu cầu cô theo hắn về nhà một chuyến.
Lâm Khải gọi Tô Tiểu Mễ vào phòng làm việc, Lâm Khải lần nữa gọi Tô Tiểu Mễ vào phòng làm việc…
Lâm Khải hẹn Tô Tiểu Mễ ăn cơm, Tô Tiểu Mễ cự tuyệt…
Tái diễn, nghe lại một lần rồi lại một lần, trên mặt Lãnh Tĩnh Thi càng ngày càng lạnh, xem ra nghi hoặc trong lòng cô không có sai, quan hệ của Tô Tiểu Mễ cùng Lâm Khải tuyệt đối không phải đơn giản.
Lâm Khải vì Tô Tiểu Mễ, ngay cả đụng cũng không muốn đụng cô? Quan hệ của bọn họ thật sự tốt như vậy? Nếu như Lâm Khải thật yêu Tô Tiểu Mễ rồi, tại sao còn phải cùng cô đính hôn?
Không… Không thể… Lâm Khải chỉ thuộc về cô, cô không thể để cho người khác đem hắn cướp đi, bất luận là kẻ nào cũng đều không thể, nếu không cô nhất định phải làm cho đối phương thật thê thảm.
Tay của cô nắm thật chặt máy ghi âm, dùng sức bẻ gảy nó ném vào thùng rác. Đây là thói quen của cô, chưa bao giờ thích lưu lại bất kỳ vật khả nghi gì.
Trong đầu của cô hiện lên hai suy nghĩ, một là máy ghi âm do ai gửi tới? Người này tại sao muốn đem máy ghi âm gửi cho cô? Làm vậy người đó sẽ đạt được điều gì?
Một cái khác là cô phải làm như thế nào mới có thể tránh khỏi xung đột chính diện cùng Tô Tiểu Mễ? Chuyện vạch mặt thẳng thừng cô không muốn, càng không muốn trước mặt Lâm Khải lưu lại ấn tượng không tốt, huống chi hiện tại Tô Tiểu Mễ ở trước mặt Lâm Khải còn có địa vị nhất định, đàn ông ghét nhất là bị phụ nữ dò xét, huống chi đó là người phụ nữ của Lâm Khải. Nếu như biết sau lưng hắn cô đang làm khó Tô Tiểu Mễ, như vậy ngược lại cô đã đem Tô Tiểu Mễ đến gần hắn hơn, chuyện như vậy, cô nhất định không thể làm.
Cô muốn một biện pháp nào đó vừa có thể để cho Lâm Khải toàn tâm với cô, vừa đối với Tô Tiểu Mễ hoàn toàn chết tâm. Nhưng kế sách như vậy thật khó tìm, việc cấp bách này nếu như cô không giải quyết, cô sẽ từ từ bị Tô Tiểu Mễ thay thế.
Lãnh Tĩnh Thi cắn răng, dùng sức suy nghĩ, nhất định sẽ có cách, nhất định có thể không cần cô ra mặt…
*********
Cho tới trưa, Tô Tiểu Mễ ngay cả nước cũng không có uống một hớp, xoa bả vai đau nhức, cảm giác một hồi choáng váng đầu, điện thoại di động cũng đang vang lên.
Cô dùng sức quơ quơ đầu, đưa tay ra cầm điện thoại.
“Tiểu Mễ, biết anh bây giờ đang ở đâu không?”
“Triết học trưởng!” Tô Tiểu Mễ nghe giọng nói của hắn có chút đắc ý
“Đoán thử xem anh đang ở đâu?” Thanh âm của hắn có chút không nhịn được hưng phấn.
“Cái này em thật sự đoán không được! Hưng phấn như thế, anh không phải là đang ở công ty em chứ?” Tô Tiểu Mễ dùng tay che ánh nắng chiếu vào, giờ phút này, cô đang cảm thấy rất khó chịu.
“Công việc ở công ty của các em anh rất thích, chỉ tiếc không có thích hợp, hiện tại anh ở nơi có thể gặp được em.”
“A…Anh đến tìm em?” Tô Tiểu Mễ có chút không dám tin, ngẩng đầu liếc nhìn chung quanh, nhưng không có phát hiện người nào khả nghi.
“Em mới vừa lấy tay che ánh nắng, sau đó ngẩng đầu nhìn chung quanh một lần, em nói xem đúng không?” Bên kia đầu dây thanh âm nhẹ nhàng và vui vẻ.
“Oh my god! Anh ở đâu? Sao anh biết nhất cử nhất động của em?” Tô Tiểu Mễ khẩn trương hỏi.
“Em nhìn bên ngoài, ở cửa sổ đối diện, có một người đàn ông, đó là anh!” Thanh âm của hắn trầm thấp lộ ra một chút hưng phấn, hắn cũng không có nghĩ đến mới mướn văn phòng, lại ở ngay đối di