XtGem Forum catalog
Bong Bóng

Bong Bóng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323315

Bình chọn: 9.5.00/10/331 lượt.

xe cộ, cho nên mấy năm này..." Bên kia cân nhắc từ ngữ: "Tương đối thê thảm..."

Mạnh Thiểu Trạch không chú ý câu nói đằng sau: "Ý của cậu là cô ấy thật sự đã sinh một đứa bé?"

"Đúng vậy, không thể sai được."

"Đứa bé kia ở đâu?"

"Vẫn còn đang..." Đối phương nuốt ngụm nước bọt: "Điều tra..."

"Shit! Vô dụng!"

Mạnh Thiểu Trạch tức giận ngắt điện thoại.

Sáu năm trước từng yêu Hà Khâm Sinh, sáu năm trước mang thai, Hà Khâm Sinh có một con gái năm tuổi.

Anh quay đầu lại liếc mắt nhìn Kiều Dĩ Mạc vẫn còn chưa khô nước mắt, lại nghĩ đến gương mặt Kiều Cận Nam đen như đít nồi kia.

Lần này thì xong rồi! Ngày hôm sau cổ tay Đỗ Nhược vẫn còn đau nhức.

Cô vén tay áo lên, cổ tay đã thâm tím một mảng lớn, hôm qua Kiều Cận Nam dùng sức quá lớn. Nghĩ đến thái độ của anh, Đỗ Nhược chỉ có thể thở dài.

Cô không thể hiểu được con người anh, một chút xíu cũng không. Không biết nên nói anh thâm sâu khó lường, hay là do cô quá ngu ngốc không biết anh đang nghĩ gì.

Loài người chính là như vậy, mỗi cá thể là độc lập và phức tạp.

Đừng nói Kiều Cận Nam, ngay chính cô cũng không thể hiểu hết con người mình.

Đỗ Nhược nhìn vết thâm tím trên cổ tay, chính là vết sẹo năm đó cô tự tự.

Cô tự cho rằng bản thân mình rất lý trí, biết rõ khi yêu Hà Khâm Sinh sẽ không có kết quả, nhưng cô vẫn yêu đến mù quáng. Cô từng nghĩ ranh giới cuối cùng của cô chính là quỳ xuống xin anh anh nhưng sự thật chứng minh thì khác, cô đã tự sát vì anh ta.

Mặc dù trí nhớ về đoạn thời gian đó rất mơ hồ, nhưng cô nhớ quãng thời gian nằm viện có người bạn đã khuyên cô nên quên Hà Khâm Sinh, khuyên cô không đáng giá phải tự sát vì Hà Khâm Sinh.

Tất cả mọi người nói cô đã tự sát vì chia tay Hà Khâm Sinh.

Có lẽ là thật.

Chắc là sau khi quỳ xuống cầu xin Hà Khâm Sinh, còn làm chuyện điên rồ hơn là tự sát. Có thể lúc ấy cô nghĩ tự sát có thể níu kéo Hà Khâm Sinh?

Ai mà biết được.

Nhìn đi, chính cô cũng không thể hiểu hết con người mình, cô nghĩ tự sát vì tình yêu là rất ngu xuẩn, nhưng chính cô đã từng làm như thế.

Đỗ Nhược mặc kệ vết thương trên cổ tay, cô đi tới trước gương, buộc tóc cao gọn gàng.

Hôm nay cô có nhiều chuyện phải làm.

Đầu tiên là bán xe.

Mặc dù cũng không đáng giá gì, nhưng có thể được một chút tiền cũng tốt, thật sự lúc này... cô rất túng tiền.

Vốn là có vài đồng ít ỏi để dành, khi Đỗ Hiểu Phong nằm viện tốn một chút, gần đây cô lại thất nghiệp, bây giờ phải bồi thường một khoản tiền, tiền thuê phòng cũng phải nộp.

Đỗ Nhược trực tiếp đem xe tới cửa hàng.

"Xe này chắc đã dùng được bảy, tám năm? Sơn đã bong tróc rồi, chắc không thường xuyên tới cửa hàng bảo dưỡng đúng không? Bánh xe đã mòn hết, bình xăng còn bị rò rỉ, kiểu dáng mới năm nay thì còn được tới 7, 8 vạn, em gái à, không phải anh ép giá, thật sự xe này bán không được bao nhiêu tiền."

Đỗ Nhược đã hỏi mấy cửa hàng, mặc dù không hi vọng bán được giá tốt, nhưng hầu như nhà nào cũng nói giống nhau... năm ngàn cũng có.

Chẳng lẽ là đang mua sắt vụn?

"Xe này anh lấy giá một vạn chẵn, em gái thấy thế nào?"

Đỗ Nhược thấy thanh niên này cũng chỉ hơn hai mươi, một câu em gái, hai câu em gái, chẳng lẽ hôm nay cô ăn mặc gian dị, trẻ hơn vài tuổi nên cái mặt này dễ bị lừa gạt, toàn bị ép giá?

"Để tôi cân nhắc một chút.” Thật ra Đỗ Nhược không am hiểu về xe, thấy giá tiền không thích hợp chỉ có thể đổi sang cửa hàng khác.

"Vậy thì em gái muốn giá bao nhiêu thì bán?" Người nọ kéo cô lại: "1 vạn 2 thì thế nào?"

Thật ra Đỗ Nhược muốn 2 vạn, dù sao xe này đã dùng nhiều năm, năm đó khi cô mua cũng đã là xe cũ, giá mua đã là 5 vạn.

Chẳng lẽ 2 vạn quá cao?

Đỗ Nhược đang định nói, nếu không thì 1vạn5 cũng được, cô không muốn chạy tới chạy lui hỏi han, đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng phía sau: "Xe có tuổi thọ dài, chạy chưa được 10 vạn cây số, chỉ cần thay bánh xe mới, chẳng hết 5000? Quan trọng là biển số xe này..."

Một người đàn ông ăn mặc lịch sự, thân thể cao ngất dưới ánh mặt trời, không phù hợp với cửa hàng bừa bộn này.

Chủ cửa hàng thấy có người chú ý cái xe, lập tức đổi sắc mặt, cười híp mắt nói: "Thì ra ngay cả biển số xe cũng bán?"

Đỗ Nhược gật đầu, xe cũng bán giữ biển số lại làm gì.

"Vậy thì giá khác, xe này 3vạn5!"

Đỗ Nhược trợn to mắt, người đàn ông kia nhướng mày: "Bây giờ một biển số xe không chỉ có 3 vạn rưỡi? Tiểu thư, nếu không thì cô bán xe này cho tôi đi."

"4vạn!" Ngay lập tức chủ cửa hàng tăng giá.

Hà Khâm Sinh khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: "Tôi mua 10 vạn."

Đỗ Nhược im lặng nhìn anh, ngược lại nói vài câu với người thanh niên kia: "Anh nói đúng giá đi, đừng nghĩ tôi hiền lành mà bắt nạt."

Cậu thanh niên thấy Hà Khâm Sinh có khí chất không phải người thường, sau đó lại nhìn Đỗ Nhược xinh đẹp, cậu ta bừng tỉnh ra, chắc là thiếu gia không tiếc tiền theo đuổi người đẹp, cậu ta cắn răng dứt khoát: "Em gái, cả xe và biển số là 6 vạn! Tối đa! Trên thị trường không tìm được cửa hàng nào ra giá như thế đâu! Em gái thật lòng muốn bán thì bán, ngay lập tức làm thủ tục, anh trai chuyển khoản ngay."

Lúc này Hà Khâm Sinh không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Đỗ Như