
tháng cô sinh con, Tần Nguyệt Linh đã bị tai nạn xe cộ phải nằm bệnh viện. Sau này Đỗ Hiểu Phong cũng học đại học ở đây.
Có lúc Đỗ Nhược sẽ cảm thấy rất tốt, ở một thành phố xa lạ, ít nhất sẽ không chạm vào vết thương, có lúc cô lại có cảm giác lạc lõng, giống như chiếc lá rụng, muốn ở mãi trên cây nhưng khi rụng xuống lại không có chốn dừng chân.
Bây giờ cô đã cảm thấy rất tốt, nơi này không có ai biết cô, cho dù cô khóc xưng cả mắt ở trên đường cũng không có người quay đầu lại liếc nhìn cô.
Cô đi lang thang không mục đích, mãi cho đến khi rặng mây đỏ phía chân trời tản đi, vầng trăng đã lên cao, cô nghĩ chắc đã đi được một lúc lâu, nhưng ngẩng đầu lên vẫn trong khuôn viên dưới lầu, căn hộ của Kiều Cận Nam vẫn còn sáng đèn.
Cô không muốn lên lầu, cũng không có chỗ nào có thể đi. Cô tùy tiện kiếm một góc, nhặt lá cây khô, ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ ngệch ngoạc vài nét.
Cô thừa nhận, chuyện Tần Nguyệt Linh nói làm cô khó có thể tiếp nhận. Mặc dù mấy năm nay cô đã tập thành thói quen, cho dù xảy ra chuyện gì, cô luôn nhắc bản thân phải tỉnh táo, chỉ có tỉnh táo mới có thể xử lý tốt mọi chuyện. Có thể cô chấp nhận sự thật thì Tần Nguyệt Linh có lỗi gì đây? Dù sao cũng phải đem đứa bé đi, được thêm một khoản tiền thì tại sao lại không làm?
Có tiền, mọi thứ đều dễ dàng hơn.
Vì cô không biết, nếu như đến một ngày có cơ hội tìm được đứa bé, cô phải đối mặt với nó thế nào.
Đỗ Nhược ôm đầu gối, cô phỉa chớp mắt mấy cái mới nhìn rõ kí hiệu trên mặt đất.
Ký hiệu xiên xiên vẹo vẹo, rất nhanh đã bị gió to thổi bay.
Đột nhiên dưới ánh đèn đường xuất hiện một bóng người, bàn chân đặt lên kí hiệu kia, Đỗ Nhược ngẩng đầu, bởi vì khóe mắt còn một tầng nước, gương mặt người kia luôn nghiêm túc cũng dịu dàng hơn, mông lung mang theo vầng sáng.
"Đỗ Nhược, sao lúc nào gặp cô cũng chật vật như thế?" Anh khẽ khom lưng, đưa cho cô một chiếc khăn tay phẳng phiu chỉnh tề, anh đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống.
Đỗ Nhược lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt đó như không có chuyện gì xảy ra nhìn nơi khác, ánh trăng phản chiếu đường nét gò má rõ ràng.
"Kiều Cận Nam, tôi mời anh uống rượu." Đỗ Nhược ngẩng mặt lên, đôi mắt cong cong. Một say giải ngàn sầu.
Đã rất lâu Đỗ Nhược chưa tới quán bar, nhưng hương vị của rượu thì còn nhớ rõ, cô gọi rất nhiều loại rượu đặt trước mặt, uống cả cốc rượu mà mặt không đổi sắc.
"Sao anh không uống?" Đỗ Nhược giơ một chén Vodka lên, nhìn chằm chằm Kiều Cận Nam.
Từ lúc bắt đầu vào quán bar, Kiều Cận Nam không nói một lời, chỉ khoanh tay ôm ngực ngồi một bên nhìn Đỗ Nhược uống rượu, một chén lại một chén.
Anh nhìn gần mười cái ly rỗng trên mặt bàn, sau đó liếc Đỗ Nhược đang im lặng ngồi bên cạnh: "Không nhìn ra cô có thể uống rượu."
Đỗ Nhược cười rộ lên, đuôi mắt cong cong, sóng mắt mênh mông:"Còn nhiều thứ anh chưa biết."
Cô uống cạn ly Vodka, kéo tay Kiều Cận Nam, lúc này mới có vài phần men say: "Anh đoán xem, anh là bạn trai thứ mấy của tôi?"
Người cô nghiêng ngả ngồi cũng không vững, Kiều Cận Nam khẽ nhíu mày, đỡ cô ngồi vững.
Đỗ Nhược vươn mười đầu ngón tay, đếm tới đếm lui: "Thứ mười tám!" Cô cười hì hì nhìn Kiều Cận Nam: "Hà Khâm Sinh là người thứ nhất, anh là thứ mười tám!"
Kiều Cận Nam lặng lẽ quan sát cô: "Thật bất ngờ..."
"Ha ha, bất ngờ đúng không!" Đỗ Nhược tiếp tục uống rượu: "Mọi người đều nói tôi lẳng lơ thấy tiền là sáng mắt! Tôi cho anh biết một bí mật... Tôi muốn Hà Khâm Sinh tức chết, tại sao hắn ta có thể đá tôi rồi có bạn gái còn tôi không được có bạn trai ? Tôi phải tìm một người đẹp trai hơn, có tiền hơn, quan tâm săn sóc hơn hắn ta!"
Đỗ Nhược hung hăng đặt mạnh ly rượu xuống, cầm một ly khác lên tiếp tục uống.
"Nhất định anh không biết chuyện này." Đỗ Nhược kéo Kiều Cận Nam lại gần, gương mặt đỏ bừng vì men say, ghé vào tai Kiều Cận Nam: "Tôi nói cho anh biết một bí mật, anh là người đầu tiên nghe chuyện này... ngay cả Trình Hi Vi, tôi cũng không nói!"
Trên người Đỗ Nhược đầy mùi rượu, Kiều Cận Nam nhíu mày ghét bỏ đẩy cô ra xa, nhưng càng đẩy, Đỗ Nhược càng sán lại gần, môi kề bên tai anh, cười hì hì nói: "Tôi cho anh biết... Tôi đã sinh một đứa bé..."
Kiều Cận Nam nhíu mày lại, Đỗ Nhược nói tiếp: "Đứa bé ấy... Đứa bé ấy chắc cũng lớn bằng Dĩ Mạc, cho nên... tại sao ở nhà tôi lại có quần áo trẻ con, bởi vì..."
"Đỗ Nhược, cô say rồi." Kiều CẬN NAM lạnh lùng cắt ngang.
Đỗ Nhược cầm ly rươu lên: "Tôi không say! Tôi rất tỉnh táo! Tôi..."
Rượu chưa tới miệng, đã bị Kiều Cận Nam cướp đi, anh nắm tay cô lôi ra ngoài.
Đỗ Nhược vùng vẫy kêu la: "Anh buông tôi ra! Tôi muốn uống rượu! Tôi còn chưa uống đủ! Sao anh lại kéo tôi! Bạn gái không phải thú cưng của anh, muốn lôi thì tìm thú cưng đi!"
Xe Kiều Cận Nam đỗ ven đường, anh lôi Đỗ Nhược lên xe, cô lại bám chặt vào lan can bên đường, nhất quyết không chịu buông tay: "Tôi muốn uống rượu, tôi không muốn ngồi xe! Tôi muốn uống rượu, tôi muốn uống rượu!"
Kiều Cận Nam day day trán, bắt đầu hoài nghi quyết định tới đây là sai lầm.
"Kiều Cận Nam, tôi muốn uống rượu." Đỗ Nhược say rượu, ánh