Duck hunt
Bong Bóng

Bong Bóng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323664

Bình chọn: 9.00/10/366 lượt.

định xuất hiện sớm như vậy. Anh muốn nhìn xem rốt cuộc Đỗ Nhược muốn làm gì, nhưng ngày hôm ấy anh lại bắt gặp Hà Khâm Sinh tại cửa ra sân bay.

"Ngẫu nhiên thôi, tạm thời sửa lại chuyến công tác." Kiều Cận Nam mặt không đổi sắc nói.

Đỗ Nhược trừng mắt nhìn anh, đúng lúc như vậy sao?

Nhưng cô cũng gặp Hà Khâm Sinh hai lần, cũng gặp Kiều Cận Nam, chắc chắn mọi chuyện không thể trùng hợp như vậy.

Sau khi xuống máy bay, hai người liền trực về thẳng Kiều gia, dọc đường đi, Đỗ Nhược chỉ biết nắm chặt tay, Kiều Cận Nam vừa mở cửa, cô liền nghe thấy tiếng Kiều Dĩ Mạc hỏi: "Dì Hồ, tại sao hai người còn chưa trở lại?"

Hồ lan nghe thấy tiếng cửa mở, liền hô to: "A! Đã trở lại!"

Ngay lập tức Đỗ Nhược nhìn thấy Kiều Dĩ Mạc tươi cười chạy tới.

Cô rất thích Kiều Dĩ Mạc, mỗi lần thấy thằng bé cười, cô không tự chủ được cũng cười theo. Cô đã sớm quen thuộc gương mặt của thằng bé, nhưng bây giờ nhìn lại, cảm giác lại không giống như ngày xưa.

Thì ra đứa trẻ mang theo nụ cười rạng rỡ chạy ra đón cô, chính là nỗi đau đáu năm năm trong lòng cô.

"Mẹ Hoa nhỏ!" Kiều Dĩ Mạc hưng phấn nhào vào lòng Đỗ Nhược, nhưng không gọi “Chị Hoa nhỏ” như mọi khi mà là "Mẹ Hoa nhỏ” .

Một tiếng này làm Đỗ Nhược sững sờ.

Ngày hôm qua Kiều Dĩ Mạc về nhà không thấy Đỗ Nhược, cu cậu rất sợ giống như lần trước, cô không quay về nữa, cho nên hôm nay không kìm chế được liền thốt lên niềm ước ao bấy lâu nay, nhưng không ngờ Đỗ Nhược lại khóc.

Thôi xong rồi... Có phải chị Hoa nhỏ không thích gọi thế không?

Kiều Dĩ Mạc cuống quít giải thích: "Chị Hoa nhỏ, em xin lỗi, em không nên gọi chị là mẹ... Em xin lỗi, chị Hoa nhỏ đừng khóc."

Đỗ Nhược càng khóc lớn hơn.

Kiều Dĩ Mạc lấy bàn tay nhỏ lau nước mắt giúp cô, thấy nước mắt cô càng chảy nhiều hơn, cu cậu cũng bật khóc theo: "Chị Hoa nhỏ, em sai rồi, em sẽ không gọi như thế nữa, em sai rồi, chị Hoa nhỏ đừng khóc. Thấy Kiều Dĩ Mạc khóc, Đỗ Nhược lại càng khóc lớn hơn, thấy Đỗ Nhược khóc lớn, Kiều Dĩ Mạc cũng khóc, càng khóc càng thương tâm, cuối cùng biến thành hai người một lớn một nhỏ ôm nhau khóc rống.

Hồ Lan cũng bất ngờ, ngẩn ngơ đứng một chỗ không phải làm thế nào, bà đành đưa ánh mắt cầu cứu về phía Kiều Cận Nam.

Lúc đầu Kiều Cận Nam còn ra vẻ bình thản, để mặc hai người khóc, nhưng anh không ngờ hai người càng khóc càng lớn, hơn nữa còn không có dấu hiệu dừng lại...

Anh đưa tay day day huyệt thái dương, đi dạo hai vòng quanh phòng khách, một lớn một nhỏ vẫn khóc.

"Đủ rồi." Kiều Cận Nam lên tiếng, không giận mà uy, làm hai người đang còn nức nở cũng phải quay đầu nhìn anh.

Bản thân Kiều Cận Nam cũng cảm thấy quá lạnh lùng, liền bổ sung thêm một câu: "Đừng khóc nữa."

"Ăn cơm trước đã." Kiều Cận Nam nhìn dì Hồ, ngay lập tức bà chạy vào bếp chuẩn bị.

Đỗ Nhược ổn định lại cảm xúc, giúp Kiều Dĩ Mạc lau nước mắt: "Không phải lỗi của Dĩ Mạc, là lỗi của chị, Dĩ Mạc đừng khóc."

Kiều Dĩ Mạc tủi thân hít mũi vài cái, giọng nói có chút khàn khàn: "Chị Hoa nhỏ không giận em nữa?"

Đỗ Nhược lắc đầu.

"Vậy em có thể gọi chị là Mẹ Hoa nhỏ được không?" Mắt Kiều Dĩ Mạc vẫn còn ngập nước.

Trong lòng Đỗ Nhược chua xót, gật đầu liên tục, suýt nữa không kìm được nước mắt.

Kiều Cận Nam lạnh lùng đáp: "Con có thể cắt bỏ hai chữ Hoa nhỏ đi."

Kiều Dĩ Mạc suy nghĩ “Bỏ đi hai chữ "Hoa nhỏ" thì phải gọi thế nào?” Kiều Dĩ Mạc còn đang ngẩn ngơ, Đỗ Nhược đã đặt thằng bé ngồi nghiêm chỉnh trên ghế: "Em không đói bụng, muốn nghỉ ngơi một lát."

Lúc Kiều Cận Nam về phòng, Đỗ Nhược vẫn đang khóc.

Cô ngồi dưới đất cạnh ban công, dựa lưng vào vách tường. Ánh chiều tà rọi xuống, mái tóc cô như được phủ lên một lớp vàng kim. Cô cuộn người thành một khối, bàn tay liên tục lau nước mắt.

Kiều Cận Nam lại gần, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đầy bất đắc dĩ.

Từ trước tới nay anh không phải người giàu tình cảm, lại càng không biết an ủi người khác.

"Không thấy lạnh sao?"

Mặc dù đã sang tháng tư, nhưng vẫn là mùa xuân nên sàn nhà rất lạnh.

Đỗ Nhược lắc đầu.

Kiều Cận Nam ngồi xổm xuống: "Chẳng phải nhận người thân là chuyện vui sao? Em khóc cái gì?"

Lòi vừa nói ra, Đỗ Nhược lại bắt đầu rơi nước mắt.

Thật ra cô cũng không muốn khóc.

Nhưng cô nghĩ tới Kiều Dĩ Mạc, nghĩ đến chuyện hai người biết nhau nửa năm mà cô không hề hay biết, nghĩ đến chuyện thăng bé dè dặt hỏi cô có biết "Paris" hay không, nghĩ đến bức tranh thằng bé vẽ gia đình ba người, lúc đầu thằng bé viết chữ "Tiểu thư Paris", sau đó lại xóa đi, thật cẩn thận viết chữ "Mẹ" bên cạnh...

Nghĩ tới đó cô lại khóc.

"Kiều Cận Nam, tạm thời đừng nói chuyện này với Dĩ Mạc." Lúc này cô chưa đủ dũng cảm đối mặt Kiều Dĩ Mạc.

Nếu Dĩ Mạc hỏi tại sao bây giờ cô mới nhận nó thì cô nên trả lời thế nào? Hỏi tại sao cô lại bỏ rơi nó, thì cô nên trả lời thế nào? Hoặc là, nếu thằng bé nghĩ cô cố tình bỏ rơi nó, thằng bé chịu nhận mẹ thì cô nên làm thế nào?

Mặc dù Kiều Cận Nam không hiểu được tâm tư phụ nữ, nhưng anh đủ kiên nhẫn ngồi bên cạnh cô, giúp cô lau nước mắt: "Tùy em, dù sao vẫn còn một số việc chưa làm xong."

Anh nói "Có một số việc", chính là làm xét nghiệm