
cả những thay đổi quanh mình, xem gió khi nào thì
mát, lá cây khi nào thì vàng và chúng tôi đã trưởng thành như thế nào.
Bề ngoài thì trầm lắng, nội tâm lại mãnh liệt ngang tàng. Có lẽ vì vậy
mà bốn năm đó tôi đều là một sinh viên phiền muộn, tôi núp trong bóng
tối nhìn trộm cuộc sống đại học của người khác. Tôi không cam tâm, tôi
cảm thấy mình thông minh như một thiên tài, tôi thấy vô cùng ức chế, tôi đã ngông cuồng như thế đấy. Tôi không tìm thấy đối thủ.
Tập quân sự xong là chúng tôi bắt đầu lên lớp. Thời khoá biểu vừa
phát ra làm chúng tôi mất vui. Một ngày nhiều nhất có sáu tiết học. Hơn
nữa, không có tự học buổi tối! Không có tự học buổi tối! Thật là một tin làm xúc động lòng người! Lần đầu tiên lên lớp, sáu người đã phải tìm
giảng đường rất lâu vì tất cả đều không biết lầu số 7 ở đâu, cuối cùng
cũng mò được đến phòng học nhưng đã muộn rồi. Chúng tôi đang thương
lượng xem nên đẩy ai vào trước để hô "báo cáo" rồi chúng tôi cùng bước
vào thì thầy giáo đã nhìn thấy chúng tôi và giơ tay ra hiệu cho chúng
tôi vào từ cửa sau. Từ đó mới biết rằng ở đại học vào lớp muộn không cần phải hô to "báo cáo", mà hãy tìm cửa sau và lặng lẽ luồn vào là được.
Hôm đó, giáo viên chủ nhiệm xuất hiện và bảo mọi người tự giới thiệu
về mình. Ở trường đại học, cái gọi là giáo viên chủ nhiệm chính là người xuất hiện trong vài ngày đầu năm học, còn những lúc khác thì chỉ thấy
tiếng mà không thấy người.
Những học sinh nam trong lớp lần lượt bước lên, tỉ lệ nam nữ là 1:10. Sáu người nhận xét một lượt từng điểm một của các bạn nam trong lớp.
Cuối cùng đưa ra kết luận là chúng tôi cần phải thu hút nguồn từ bên
ngoài, phải phóng tầm mắt xa một chút. Con gái 18 tuổi không hề có khả
năng kháng cự đối với những anh chàng đẹp trai. Do đó, ở lớp này chúng
tôi đều có thể tĩnh tâm học tập vì không có học sinh nam nào có khả năng quấy nhiễu chúng tôi. Sau khi về phòng kí túc xá, chúng tôi đã nghiên
cứu mọi mặt, thảo luận nhiều lần, thậm chứ còn trưng cầu ý kiến của
phòng khác rồi miễn cưỡng chọn ra một người làm "bộ mặt" cho cả lớp, và
tặng cậu ta một câu quảng cáo như sau: XXXXXX (khi đăng trên mạng, không có ai đoán ra, ở đây tôi sẽ làm một kẻ ác viết ra là xong: "Thằng chột
làm vua xứ mù". Sáu chữ, một cụm từ kết cấu chính phản).
Tôi có thể nói một câu nghiêm túc rằng, trước khi vào đại học tôi
chưa bao giờ trốn một tiết học nào, thậm chí có thể nói rằng trong đầu
vốn không hề có khái niệm trốn học. Khi cần đến lớp thì ngoan ngoãn, khi không cần thì cũng chăm chỉ đọc sách, làm bài tập để vào được một
trường đại học tốt.
Tôi ngồi trong phòng học chăm chú nghe các giáo sư thao thao bất
tuyệt với đủ mọi cung bậc cảm xúc khác nhau, nhưng tôi lại thấy rỗng
tuếch, tôi rất không quen với phương pháp học không hệ thống, không tập
trung như thế này. Tự mình đọc sách giáo khoa lịa phát hiện rằng nó thật khô khan vô vị. Năm đó, tôi đã đau xót rút ra một kết luận vừa như đúng mà vừa không phải đúng như thế.
Lần thứ nhất trốn học là lỗi tôi vô tình phạm phải, lần thứ hai là
lỗi cố ý, lần thứ ba đã không cho rằng đó là lỗi nữa: "Trốn học giống
như sự tự an ủi quen thuộc, rõ ràng biết là cảm giác đó nếu đến quá
nhiều lần sẽ có hại cho bản thân nhưng bạn vẫn không có cách nào chống
lại được nó."
Vì bốn buổi sáng của tuần đó không có tiết học nên tôi đến trường
khác tìm bạn thời trung học của tôi để chơi. Chơi đến 1h40 mới nhớ ra
buổi chiều có tiết học. Quay về trường thì chắc chắn không kịp nữa, thế
nên tôi gọi điện về kí túc xá nói rằng buổi chiều hãy giúp tôi xin nghỉ, hãy nói tôi bị ốm.
Cứ như vậy tôi chơi cả buổi chiều trong sự lo lắng, thấp thỏm không
yên, liệu cô giáo có giống như hồi trung học, hôm sau sẽ đến hỏi tôi mắc bệnh gì hoặc bắt tôi đưa giấy chứng nhận của bệnh viện ra. Khi về đến
phòng kí túc xá, các bạn sớm đã tan học rồi. Vừa bước vào phòng, tôi
liền hỏi: "Có giúp tớ xin nghỉ không? Cô giáo nói gì không?". Trịnh
Thuấn Ngôn nói: "Tớ không xin phép hộ cậu vì chắc chắnc không biết rằng cậu không đến lớp. Bao nhiêu người lên lớp như vậy, cô làm sao nhớ được hết chứ!" . Tôi không nói gì, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên. Đến
tận ngày hôm sau không có thầy cô nào đến tìm tôi, tôi bình an vô sự mới thấy yên tâm trở lại.
Nghĩ lại năm đó chúng tôi thật ngốc nghếch. Về sau, khi trốn học, câu đầu tiên khi gặp bạn cùng phòng sẽ không phải là: "Có giúp tớ xin nghỉ
không? Thầy có nói gì không?" nữa mà là: "Có điểm danh không? Không à?
Ha ha! Tốt!", hay là "Có điểm danh không, cái gì, có à? Sao tớ lại đen
đủi thế chứ, cậu có giúp tớ hô "có" không?"
Việc trốn học cuối cùng cũng trở thành một thói quen, thói quen không đi học. Có cả ngàn lí do để không lên lớp, thầy cô giáo giảng không
hay, tôi ngủ không đủ, quần áo tôi chưa giặt..., chỉ cần muốn trốn học
thì không lo là không tìm được một cái cớ để thuyết phục chính mình. Đến khi thi cuối kỳ thứ nhất, cả phòng, tôi là đứa trốn học nhiều nhất
nhưng lại được học bổng loại một. Điều đó đã cổ vũ tinh thần một cách
mạnh mẽ, trốn học, đối với tôi