
đề chính, chẳng hạn như tình hình công việc học tập bốn năm qua, về
số lượng bài viết của tôi, cuối cùng, ông hỏi tôi một câu: "Khi thực
tập, em ở Hàn Khẩu phải không? Khi đó em ở ngoài à?" Tôi im lặng, giả
vờ bình tĩnh, nhưng tim trong lồng ngực đã đập hơn 100 lần một phút.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Tôi không biết nhà trường sẽ xử lý việc này như thế nào. Tôi muốn chối bay, nhưng lại sợ trường học có chứng cớ xác thực, chẳng hạn như có một vài bức ảnh tôi chụp ở phòng mình, mặc dù
biết rõ ràng là không thể, nhưng khi con người ta lo lắng thì trí tưởng
tượng thường rất phong phú, thậm chí tôi đã nghĩ có người muốn hại tôi
nên đã thuê thám tử theo dõi tôi. Vậy coi như là đi tong cơ hội ở lại
Ban tuyên giáo của Đảng uỷ trường, nhất định nhà trường sẽ truy cứu đến
chuyện sống chung của tôi, theo quy định của trường thì có thể sẽ bị
đuổi. Tôi chợt nhớ lại bản quy định về giáo dục đạo đức của nhà trường
hồi tháng 4 năm 2003... Tôi vẫn giữ thái độ im lặng, nhịp tim đã lên
tới 120 lần một phút. Tôi không rõ thái độ của ông thầy này là thế nào.
Rốt cuộc ông ấy muốn tôi nhượng lại cơ hội này cho người khác, hay là
muốn ép tôi vào đường cùng? Vào lúc tôi sắp tốt nghiệp lại chụp lên đầu
tôi cái tội sống thử để xoá bỏ tư cách sinh viên của tôi hay sao? Tôi
nổi hết da gà. Sợ run lên.
Ông ấy cười cười, đúng là tiếng cười độc hữu của giai cấp quan liêu,
từ trong lồng ngực phát ra, khặc khặc trong cổ họng, đến là chối tai.
Ông ấy tiếp tục nói: "Nghe nói bốn năm đại học em chưa từng tham gia lớp bồi dưỡng tại trường Đảng?" Nghe ông ấy nói câu này, tôi đã hiểu được ý của ông ta. Để vào được Ban tuyên giáo, đặc biệt là Ban tuyên giáo
của Đảng uỷ, nếu bạn chưa từng tham gia lớp bồi dưỡng tại trường Đảng,
thì muốn vào đó chỉ là mơ ước hão huyền, đũa mốc chòi mâm son. Cho nên
ông ta đã ngầm ý bảo với tôi, dù gì tôi cũng không thể chen chân vào
được Ban tuyên giáo của Đảng uỷ trường, cũng như cơ hội thử bút coi như
đã đi tong. Tôi đã hiểu. Tôi đã hiểu hết. Kẻ thức thời là người tuấn
kiệt. Có người đã thay thế vị trí này của tôi. Chỉ khổ nỗi số bài viết
của tôi cũng không nhiều, không đạt được một số yêu cầu của Ban tuyên
giáo Đảng uỷ trường. Cho nên tôi phải chủ động rút lui, vậy kẻ giấu mặt
kia mới có thể đàng hoàng lộ diện. Tôi nói rất bình tĩnh: "Thưa thầy,
những người giỏi trong lớp em rất nhiều, mấy đợt tổ chức lớp bồi dưỡng
của trường Đảng em đều không tham dự, đây là lỗi của em, không tích cực
hưởng ứng lời kêu gọi của nhà trường, không theo kịp bước đi của Đảng,
nhưng có điều không phải em không muốn vào Đảng, thực sự em rất muốn
tham gia lớp bồi dưỡng để sớm có thể vào Đảng. Bây giờ em rất hối hận,
nhưng em biết hối hận cũng không kịp nữa. Phải không ạ?" Nói đến đây,
tôi ngừng lại một chút, làm ra vẻ hỏi han. Ông ta cười, rồi lại thở dài
một cái. Tôi biết ông ta có ý để tôi tiếp tục nói. Tôi nuốt nước bọt,
thật sự lúc đó tôi coi như đã đi tong. Tôi đã hiểu. Tôi đã hiểu hết.
Kẻ thức thời là người tuấn kiệt. Có người đã thay thế vị trí này của
tôi. Chỉ khổ nỗi số bài viết của tôi cũng không nhiều, không đạt được
một số yêu cầu của Ban tuyên giáo Đảng uỷ trường. Cho nên tôi phải chủ
động rút lui, vậy kẻ giấu mặt kia mới có thể đàng hoàng lộ diện. Tôi
nói rất bình tĩnh: "Thưa thầy, những người giỏi trong lớp em rất nhiều,
mấy đợt tổ chức lớp bồi dưỡng của trường Đảng em đều không tham dự, đây
là lỗi của em, không tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của nhà trường,
không theo kịp bước đi của Đảng, nhưng có điều không phải em không muốn
vào Đảng, thực sự em rất muốn tham gia lớp bồi dưỡng để sớm có thể vào
Đảng. Bây giờ em rất hối hận, nhưng em biết hối hận cũng không kịp nữa.
Phải không ạ?" Nói đến đây, tôi ngừng lại một chút, làm ra vẻ hỏi han. Ông ta cười, rồi lại thở dài một cái.
Tôi biết ông ta có ý để tôi tiếp tục nói. Tôi nuốt nước bọt, thật sự
lúc đó tôi muốn nhổ thẳng nó vào mặt cái lão hói đầu, béo phị này, tôi
tiếp tục nói: "Cho nên, em bỏ lỡ cơ hội tiến cử này." Suốt buổi nói
chuyện tôi hết sức bình tĩnh. Còn vị "ân sư" này chỉ có hai việc làm là
cười và thở dài. Nói xong tất cả những điều này, tôi ngoan ngoãn đứng ở đó. Hi vọng ông ta không tiếp tục vặn hỏi, thời gian thực tập có phải
tôi đã ra sống ở bên ngoài không. Trong bụng tôi liên tục niệm, nam mô A Di Đà Phật, nam mô A Di Đà Phật. Ông ta cười chán rồi lại thở dài
nói: "Được rồi. Vậy em hãy về trước đi! Nhưng em phải rõ một điều là, em đến làm việc ở bất kì cơ quan truyền thông nào, tư cách đảng viên cũng
rất quan trọng, cô bạn trẻ ạ!" Ông ấy không truy cứu chuyện sống chung của tôi! Ông ấy vốn dĩ đã không truy cứu chuyện này! Tôi biết rồi, đây
là một âm mưu. Không phải muốn tôi chết, mà muốn tôi cuốn xéo đi. Một
tuần sau, tôi nghe sinh viên trong lớp nói, La Nghệ Lâm có thể sẽ ở
lại Ban tuyên giáo của Đảng uỷ trường. Mọi người bàn luận xôn xao, đoán
lí do của chuyện này là vì, La Nghệ Lâm đã tham gia lớp thử bút của Ban
tuyên giáo Đảng uỷ. Khoa của tôi được hai người, một là nó và người còn
lại là