
nghiến răng nghiến lợi mệnh lệnh ,“Em là tình phụ tôi
dùng để làm ấm giường , chăn của tôi rất lạnh, em lập tức ngủ thẳng nơi nào đây.
Từ giờ trở đi, tôi mỗi đêm trên giường, em phải tự giác nằm ở bên trong.”
Hắn đem chính mình trở thành cái gì , một cái công cụ làm ấm giường hèn mọn
đê tiện? Nàng gương mặt biểu tình chợt ngưng lại, một câu cũng nói không nên
lời, nồng đậm khuất nhục nảy lên trong lòng, nguyên lai hắn là như vậy xem chính
mình , ở trước mặt hắn nàng ngay cả tôn nghiêm tối thiểu đều đánh mất .
Nước mắt khống chế không được bịt kín hốc mắt, nàng gục đầu xuống máy móc xốc
chăn bên cạnh, chậm rãi chui vào. Không, nàng không thể khóc, nàng tuyệt sẽ
không khóc ở trước mặt tên ma quỷ này, cắn môi ngân nha nước mắt bị khắc chế tự
bức lui trở về.
Thân hình rắn chắc nằm đến bên sườn thân thể của nàng, nàng gắt gao nhắm mắt
lại, tay phải gắt gao gác lại ở trước ngực , đủ, nàng chịu đủ này đó, nếu muốn
thoát khỏi hắn, hiện tại duy nhất hy vọng toàn ký thác ở trên người Quý Dương .
Sáng sớm, nàng là bị tiếng chuông di động đánh thức , cẩn thận nghe như là di
động của chính mình phát ra , nàng mở to mắt vừa thấy đồng hồ treo trên tường,
vừa mới quá sáu giờ, ai mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho nàng.
Bên cạnh Doãn Lạc Hàn nhíu mày một chút, như là bị điện thoại đánh thức ,
nàng cuống quít dài cánh tay cầm lấy lấy di động trên tủ đầu giường, cố không
hơn xem màn hình hiển thị liền tiếp nghe.
“Mân Mân, tôi chuẩn bị đăng ký .” tiếng nói của Kim Chính Vũ truyền vào màng
tai.
“Ngô……” Nàng nói quanh co, nhẹ nhàng xuống giường, ôm di động chạy tới ban
công nghe tiếp.
“Mân Mân, em là không phải còn ngủ, thực xin lỗi, đã đánh thức em . Tôi cứ
nghĩ đến phải rời khỏi em hai tuần, là thống khổ lắm rồi, thực luyến tiếc cùng
em rời ra, cho nên tôi khống chế không được gọi điện thoại cho em. Ân…… Thực
không nghĩ trở về……” Kim Chính Vũ thở dài một tiếng, nghe lỗ tai rõ ràng mang
theo vẻ trầm trọng bi thương.
Thực là tiểu tử này không có biện pháp, nàng mím môi lộ ra sự ngọt ngào tươi
cười, tiếng nói cũng hàm chứa cười,“Chính Vũ, cậu lần này trở về phải nói chuyện
thật nhiều với trưởng bối, tin tưởng tôi, hai tuần rất nhanh sẽ đi qua. Tôi về
sau còn có thể mỗi ngày đều gửi thư cho cậu, có thể như vậy đi?”
“Ân…… Được rồi, nhất định phải gửi thư nha –” Kim Chính Vũ kéo dài quá thanh
âm, nghe lên vẫn là có điểm không nghĩ trở về.
Lúc này, nàng nghe được microphone truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng thúc
giục hành khách đăng ký “Cứ như vậy nói sẽ lâu, cậu chạy nhanh đăng ký đi. Buổi
tối lại nói chuyện tiếp……”
Thật vất vả an ủi Kim Chính Vũ, nàng thu lại máy, quay người lại,thân hình
cường trang mặc áo khoác dựa ban công ở cửa sổ sát đất, một đôi mắt u ám quỷ dị đang chằm chằm nhìn nàng.
“Tôi vừa nghe điện thoại, thật có lỗi, đã đánh thức anh.” Nàng nhanh giải
thích, nắm chặt di động, cúi đầu đi qua bên cạnh hắn.
Nàng di động hai chân, mới vừa đi vài bước, phía sau truyền đến tiếng nói
bình tĩnh của hắn,“Ai điện thoại?”
Hắn khi nào thì tỉnh , đứng ở phía sau nàng đã bao lâu, hắn nghe được cái
gì? Rốt cuộc là nói thật, vẫn là có lệ đi qua. Người này thành phủ quá sâu, có
lẽ hắn đã sớm biết đối phương là ai, như vậy hỏi là đang thử nàng. Hắn cũng từng
nói qua không thích lừa gạt, như vậy nàng nên trả lời thế nào.
Nàng rất nhanh, lo lắng vài giây, cắn cắn môi, quyết định nói một lần,“Là Kim
Chính Vũ.”
Trong không khí đột nhiên đã không có thanh âm, nàng đưa lưng về phía hắn,
không thể nhìn đến vẻ mặt của hắn, chỉ nghe đến một trận thấp ổn tiếng bước chân
hướng tới gần chính mình, tâm một chút truyền đến giữa không trung, nàng nói lỡ
lời, chọc giận hắn sao?
Lần này hắn lại sẽ trừng phạt nàng như thế nào? Toàn thân mỗi một căn bản mỗi
một dây thần kinh thoáng chốc căng thẳng, nàng muốn né ra, khả hai chân giống
như bị một loại lực lượng thần bí giữ lại, như thế nào cũng không bước ra
được.
“Câu trả lời của em cũng thật thành thực, thành thực tuân lệnh tôi cảm thấy
kinh ngạc.” xoang mũi hắn phát ra một tiếng hừ lạnh, thân ảnh cao lớn âm u nháy
mắt bao phủ ở trên người nàng.
Người nàng bị bàn tay cứng rắn chế trụ, tùy ý tăng thêm lực đạo.“Không thể
không thừa nhận em càng ngày càng thông minh, Lăng Mân Huyên.”
Đau đớn khiến nàng muốn kêu đau, nhưng cũng quật cường nhịn xuống , một đôi
mắt bình thản,thản nhiên mà đối diện hắn. Nàng bất quá nghe điện thoại kia, hơn
nữa cũng đã nói lời nói thật,điều này cũng đáng làm hắn sinh khí?
Nàng thề thốt phủ nhận,“Không có, tôi chỉ là nói thật mà thôi.”
Hắn thẳng nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng không hề sợ hãi mà nhu mì xinh đẹp,
miệng phun ra dòng khí âm lãnh,“Em bắt đầu hiểu được né tránh sự tức giận của
tôi như thế nào, kế tiếp, em là không phải tính thừa lúc tôi đi Hàn Quốc trong
khoảng thời gian này nghĩ đến sự đang dạng gì,ví như em nghĩ thoát khỏi tôi
–”
Tiếng nói của hắn không nhanh không chậm, đầu ngón tay cứng rắn dọc theo
người nàng bắt đầu giảm lực một chút, đảo mắt dừng lại ở trên chiếc cổ mảnh
khảnh của nàng.