
Tiểu Nhu nhìn thấy, sau đó chắc chắn sẽ truyền đến tai nàng, bây giờ còn có
chuyện làm nàng lo lắng.
Mân Huyên dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằmTiểuNhu, Doãn Lạc Hàn là tổng
tài tập đoàn Đường Thịnh, khuôn mặt tuấn tú kia cứ ba ngày thì có hai ngày xuất
hiện trên báo cùng tạp chí, Tiểu Nhu không có khả năng không biết hắn mới đúng,
hơn nữa ngoại giới cũng đã sớm biết vị hôn thê của hắn là thiên kim Giản thị,
Tiểu Nhu có thể tiết lộ ra ngoài hay không đây?
“Không thể tưởng tượng được một phú hào siêu cấp như Doãn tiên sinh lại tự
mình chăm sóc cô, thực làm cho người ta hâm mộ.” Tiểu Nhu còn tự lẩm bẩm nói
xong, quay đầu đón nhận ánh mắt bức người của Mân Huyên, cô lập tức hồi thần
nhận ra chính mình nói sai lầm cái gì, cuống quít cúi đầu. “Thực xin lỗi, tôi
không nên lắm miệng. Lúc tôi tới Doãn tiên sinh đã nói với tôi, cô yên tâm, tôi
sẽ không nói lung tung ra ngoài.”
Sự thật chứng minh, chuyện gì hắn cũng làm được thật chu toàn, nàng không nên
lo lắng mới đúng, Mân Huyên đột nhiên bật cười, cảm thấy chính mình lo lắng thật
dư thừa.
“TiểuNhu, cô đi ra ngoài trước đi. Tôi muốn ngủ, cơm chiều không cần gọi
tôi.”
Nàng nhẹ nhàng nằm vào trong chăn, nghe thấy tiếng đóng cửa, thuốc vừa uống
hình như phát huy tác dụng, nàng mơ mơ hồ hồ đi vào mộng đẹp.
~~~~~***~~~~~
Tòa nhà tập đoàn Đường Thịnh, tầng cao nhất, văn phòng tổng tài——
Thân ảnh cao lớn vùi đầu vào đống văn kiện chồng chất như núi, chỉ lộ ra mái
tóc màu nâu, bút máy ký tên xuống tờ văn kiện như rồng bay phượng múa, sau đó
ném sang một bên, tiếp tục lấy một tờ khác.
“….. Buổi chiều bốn giờ hội nghị các ngành chủ quản…. Sáu giờ bốn mươi phút
ngài sẽ tham gia một tiệc rượu thương mại….”
Thư kí Ôn Nhược Nhàn đứng trước bàn công tác độc lịch trình an bài còn lại
của ngày hôm nay.
Hắn cảm thấy mấy ngày hôm nay ý nghĩ của mình hoàn toàn là một mảnh hỗn loạn,
suy nghĩ luôn không chịu điều khiển mà cứ chuyển dời đến người con gái kia,
không biết nàng đã tỉnh hay chưa? Hắn đã nói với y tá chăm sóc, chỉ cần nàng vừa
tỉnh lại, lập tức phải gọi điện thoại cho hắn. Nhưng giờ đã là buổi chiều, mắt
thấy trời sắp tối, vẫn không nghe thấy di động vang lên.
Hắn phiền muộn rủa thầm một tiếng, dứt khoát ném bút đi, lấy tay vỗ về mũi,
không cần nghĩ ngợi ra lệnh cho Ôn Nhược Nhàn, “Thư kí Ôn, giúp tôi hủy bỏ toàn
bộ lịch trình phía sau.”
Ôn Nhược Nhàn dừng một chút, cung kính khép lại bản lịch trình, “Vâng, thưa
tổng tài. Mặt khác hôm nay Giản tiểu thư gọi điện thoại lại đây, tôi nói hôm nay
ngài bay đến thành phố khác công tác.”
“Được, tôi đã biết, cô đi ra ngoài đi.” Chỉ Dao tìm mình chắc lại để nhắc nhở
chuyện party, mấy ngày gần đây hắn thật sự không có tâm tình, lấy cớ nói công
tác bận quá.
Ôn Nhược Nhàn đi ra ngoài đóng cửa lại, toàn bộ văn phòng trở nên yên tĩnh,
ngón tay gõ xuống mặt bàn từng nhịp, hắn đang đợi tin tức, người con gái kia đã
hôn mê ba ngày, thầy thuốc nói hôm nay có thể tỉnh lại.
Di động đột nhiên vang lên, có thể là Chỉ Dao, hắn không muốn tiếp, nhưng lại
có trực giác có thể là y tá chăm sóc ở biệt thự gọi tới.
Hắn nhìn màn hình, quả nhiên là điện thoại từ biệt thự. Ấn nút tiếp nghe
điện, hắn vừa nghe thấy tin người kia đã tỉnh lại, không tự giác đứng lên khỏi
ghế, đi ra phía cửa.
Tay phải vừa nắm vào tay nắm cửa, hắn lại do dự, bây giờ trở về hắn có thể
nói cái gì?
“Doãn Lạc Hàn, biết không, anh thực sự rất đáng buồn. Ở trong mắt tôi, anh là
một kẻ nghèo khổ, anh không có tình thân, không có tình yêu, anh thậm chí còn
máu lạnh tới mức dùng bọn nhỏ đáng thương ở cô nhi viện tới áp bách tôi. Trong
thế giới của anh, chỉ còn lại đống tiền mặt lạnh như băng thôi…. Tôi khinh
thường anh….”
Đáng giận! Một cú đấm vung vào phía sau cửa, phát ra tiếng vang nặng nề thật
lớn, hắn tuyệt không thừa nhận lời nói của cô gái kia ảnh hưởng đến mình. Cái
gọi là tình thân hay tình yêu, ở trong mắt hắn, cùng lắm chỉ là những thứ vừa
buồn tẻ vừa nhàm chán gì đó, hắn không cần.
Từ lúc nàng bị hộ sĩ đẩy mạnh vào phòng bệnh, toàn bộ đầu óc của hắn đều là
khoảnh khắc ngày đó nàng thả người nhảy xuống từ ban công, khuôn mặt lãnh ngạo
kia tràn đầy vẻ thoải mái sắp được giải thoát cùng tiêu sái, nàng muốn dùng tự
sát để thoát khỏi hắn sao?
Không có khả năng, kẻ nắm quyền chủ đạo trong trò chơi là hắn, cho dù muốn
chấm dứt, cũng chỉ có thể do hắn định đoạt.
Hắn lạnh lùng nghiêm mặt xoay người trở về tiếp tục xử lý văn kiện, cánh cửa
hơi chuyển động một chút, hắn nheo mắt lại, toàn bộ tập đoàn Đường Thịnh chỉ có
duy nhất một người dám không cần gõ cửa liền cả gan xông vào.
“Hi! Lạc yêu quý, đã lâu không thấy.” Cửa văn phòng xuất hiện một khuôn mặt
mỉm cười, Quý Dương vài bước đã chạy tới, cánh tay cực kỳ tự nhiên quàng lên vai
Doãn Lạc Hàn, “Tôi đi hơn ba tháng, chắc là nhớ tôi lắm.”
“Tôi nhớ rõ phái cậu đi nửa năm, hiện tại mới qua hơn một nửa thời gian, thế
đã không kiên trì nổi nữa? Giờ đã trốn trở lại.” Doãn Lạc Hàn trêu chọc hắn một
câu, hất mạnh cái tay đang bám trên vai, xoay người đi thong t