Old school Easter eggs.
Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211212

Bình chọn: 10.00/10/1121 lượt.

lớn đến thế, hắn thật sự chán ghét chính

mình như vậy sao?

“Lạc ca ca, anh đi đón em? Muốn đón em về nhà sao? Ngày mai em mới trở về có

được không? Em vừa mới đến nhà Mân Mân không lâu, còn chưa có chơi đủ mà.” Chỉ

Dao trừng lớn mắt, không thuận theo mà nhéo âu phục của hắn.

Mân Huyên cúi đầu, không nói không rằng, tận lực làm mình thành người vô

hình, như vậy Chỉ Dao sẽ không chú ý tới vẻ mặt thống khổ lúc này của nàng.

“Trước khi đến anh đã gọi điện cho anh trai em, anh ấy nói chỉ đồng ý em ở

đến khi anh trở về mới thôi, hiện tại anh đã trở về rồi, em đương nhiên cũng

phải về nhà.”

Thanh âm mềm nhẹ của hắn lại ẩn chứa sự kiên quyết không thỏa hiệp, Mân Huyên

nắm chặt tay, mặc móng tay đâm vào da thịt, nàng biết vì sao hắn lại như vậy,

nếu tiếp tục để Chỉ Dao ở nơi này, như vậy nàng liền thoát khỏi bàn tay hắn, câu

nói muốn trừng phạt nàng hắn vừa nói cũng sẽ không còn ý nghĩa nữa.

Hắn thật đáng sợ, vô luận nàng muốn thoát khỏi như thế nào, kết quả rồi cũng

phát hiện mình cuối cùng vẫn rơi vào tay hắn, nàng giống như một con cá vô lực

giãy dụa mãi mãi trốn không thoát thiên la địa võng hắn tỉ mỉ bố trí.

Cứ việc có chút không tình nguyện, nhưng Chỉ Dao vẫn ngoan ngoãn gật đầu,

“Được rồi, Lạc ca ca, vậy anh chờ em một lúc, em đi thu dọn chút đồ, hành lý cứ

đặt ở nơi này, ngày mai em bảo người hầu lại đây lấy về.”

“Chỉ Dao, mình giúp cậu.” Mân Huyên vội vàng lên tiếng, nói xong lại không

nhìn bọn họ, buồn đầu chui vào buồng, nàng không muốn trong lúc Chỉ Dao thu thập

lại phải tiếp tục đối mặt Doãn Lạc Hàn.

Chỉ Dao mang đồ đến cũng không nhiều, lát sau đã thu dọn xong xuôi, hai va ly

hành lý đặt trong phòng khách, Chỉ Dao quay đầu kéo tay Mân Huyên, “Mân Mân,

mình về trước, hành lý cứ đặt ở cậu nơi này, ngày mai…..”

“Chỉ Dao, không cần phiền toái bạn em.” Doãn Lạc Hàn nghiêng người mở cửa ra,

nhất thời có vài người giúp việc nữ xuất hiện trong phòng khách.

Mân Huyên nhận ra là vài người giúp việc trong nhà Chỉ Dao, không thể tưởng

tượng được động tác của hắn lại nhanh chóng đến thế, đem những người này gọi

tới. Nữ giúp việc lưu loát kéo va ly hành lý xuống lầu.

Chỉ Dao lục túiLVmột thoáng, kinh ngạc kêu lên một tiếng, “Á, đồ trang điểm

của mình quên mang.” Nói xong liền xoay người vào buồng trong tìm kiếm.

Vốn Mân Huyên muốn theo sau, lại bị ánh mắt sắc bén Doãn lạc Hàn trói chặt

bước chân. Đợi cho Chỉ Dao đi vào nhà vệ sinh, nàng theo bản năng lùi lại mấy

bước.

“Một hồi cô hẳn là biết làm như thế nào.” Hắn lạnh lẽo nghiêm mặt lại, khẩu

khí cường ngạnh ra lệnh, “Nửa giờ.”

Hắn nóng lòng kêu Chỉ Dao dọn về nhà, đương nhiên nàng liếc mắt một cái sẽ

hiểu ra ý đồ của hắn, hắn đang ám chỉ nàng chờ sau khi bọn họ đi rồi đi sau, thu

thập này nọ trở về biệt thự, hắn chỉ cho nàng nửa giờ thời gian.

“Đồ đạc này nọ của mình thu dọn xong rồi.” Chỉ Dao chậm rãi đi ra tư nhà vệ

sinh, kéo khóa túiLVlại.

Mân Huyên quay mặt nhìn khuôn mặt tinh thuần không biết gì cả của Chỉ Dao,

giờ phút này nàng cỡ nào muốn giữ Chỉ Dao lại, xin cô ấy ở lại, chẳng sợ…. Cho

dù ở lại một đêm, như vậy ít nhất nàng có thể an toàn vượt qua đêm nay, nhưng

Doãn Lạc Hàn ở trong này, ánh mắt sắc bén đông lạnh từ sau lưng đâm thẳng vào

xương cốt, nàng không thể nói ra nửa câu.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Chỉ Dao vẫy tay tạm biệt với nàng, cô gái nhỏ kéo

cánh tay hắn, biến mất ở cửa.

Tiếng bước chân ở hàng hiên dần dần đi xa, nàng nhảy dựng lên, hắn chỉ cho

nàng nửa giờ, hắn bắt nàng nửa giờ sau phải quay lại biệt thự.

Nàng luống cuống tay chân bắt đầu thu thập đồ đạc, đem quần áo trong tủ nhét

lung tung vào trong rương, nàng chỉ thu thập một ít đồ dùng rồi khóa cửa bỏ chạy

xuống lầu.

Vẫy tay đón taxi, nói ra địa chỉ, nhìn trước mắt thời gian còn lại hai mươi

phút, hỏi lái xe một chút về đường xá thời gian, trong vòng hai mươi phút đuổi

tới biệt thự hẳn là không thành vấn đề.

Nàng yên tâm không ít, kết quả trên đường lại gặp kẹt xe, ước chừng tắc gần

mười lăm phút, nàng nóng lòng như lửa đốt, lúc đuổi tới biệt thự đã là hơn một

giờ sau đó.

Nàng yên tâm không ít, kết quả trên đường lại gặp kẹt xe, ước chừng tắc gần mười

lăm phút, nàng nóng lòng như lửa đốt, lúc đuổi tới biệt thự đã là hơn một giờ

sau đó.

Mở cửa lớn, ngẩng đầu nhìn thấy chiếc xe thể thao trước cửa biệt thự, hắn đã

trở lại.

Nàng không biết như thế nào cho phải, mỗi một bước đi lên phía trước đều là

sợ hãi sắp hỏng mất, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Lần trước nàng chỉ phản bác hắn vài tiếng, hắn liền thiết kế nàng đi câu lạc

bộ, đem nàng thành hàng hóa giá rẻ mặc cho người khác đạp hư.

Đó là sự trừng phạt nghiêm khắc hắn dành cho nàng, mỗi lần nàng nhớ tới vẫn

toàn thân lạnh run.

Mà hiện tại, nàng ruồng bỏ lời cam đoan với hắn trước khi đi công tác, tự

tiện rời đi biệt thự, hắn sẽ không bỏ qua cho nàng, hắn sẽ nhục nhã nàng hết

lòng hết sức. Lần này hắn sẽ giở trò gì đây, nàng thật sự không dám tưởng

tượng.

Bình thường hắn lái xe trở về đều lái vào trong ga ra, nhưng hôm nay…. Khi

nàng lướt qua chiếc xe trước cửa