
đây
có bộ phim kinh dị rất hay, toàn là ngôi sao em thích.”
Doãn Lạc Hàn nhún nhún vai, cười yếu ớt, giọng nói tràn ngập yêu chiều:
“Không thành vấn đề. Tôi chuyên đi theo công chúa nhỏ của mình, ngày hôm nay em
muốn đi đâu tôi sẽ đi cùng.”
“Em biết Lạc ca ca hiểu em nhất.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chỉ Dao cười đến
sáng lạn.
Nàng buông cái thìa nhỉ trong tay, phút chốc quay đầu nhìn Mân Huyên đang
nhấm nháp đồ ngọt: “Mân Mân, rạp chiếu phim phía trước đang chiếu bộ phim kinh
dị rất hay, tớ muốn cậu cùng đi với tớ, cậu lại nói cậu nhát gan không dám xem.
Hôm nay có Lạc ca ca đi cùng, hẳn là cậu sẽ có dũng khi đi với tớ.”
“Không, không cần. Hai người cứ đi đi, tớ còn muốn về nhà.” Mân Huyên vội
nuốt miếng bánh, thật vất vả nghĩ ra một lí do tránh đi. “Tớ còn một bài luận
văn chưa viết.”
“Mân Mân, tớ cũng biết cậu muốn xem bộ phim này. Hôm nay khó được Lạc ca ca
đi cùng, cậu bỏ qua cơ hội lần này, lần sau cũng không có người đi cùng cậu.”
Chỉ Dao chu môi, “Mặc kệ, cậu cũng cùng đi thôi.”
Thôi rồi, tính công chúa của Chỉ Dao lại tới rồi, mỗi lần như vậy, Mân Huyên
đều không có cách từ chối. Nàng đành phải đưa ánh mắt cầu cứu tới Dõan Lạc Hàn,
hắn là vị hôn phu của Chỉ Dao, hắn hẳn cũng không hy vọng thời gian hai người
bọn họ bên nhau, lại còn sờ sờ cái bóng đèn là nàng.
Không ngờ Doãn Lạc Hàn một lần nữa làm nàng mở rộng tầm mắt, tiếp nhận tín
hiệu cầu cứu của nàng, thản nhiên nhíu mày, bộ dạng vô cùng lực bất tòng
tâm.
Thật không biết trong đầu người này suy nghĩ cái gì nữa, Mân Huyên chán nản
nhìn đi hướng khác, bắt đầu tìm cách khác thoái thác đề nghị của Chỉ Dao.
Đột nhiên Chỉ Dao lại đẩy ghế ra, chậm rãi đứng lên. “Mân Mân, Lạc ca ca, em
đi toilet một chút.”
Động tác quá bất ngờ làm nàng trở tay không kịp, nếu Chỉ Dao rời đi, vậy
chẳng phải, chẳng phải nơi này chỉ còn lại… Còn lại nàng cùng Doãn Lạc Hàn băng
giá.
“Lăng tiểu thư vừa vào toilet, hiện tại lại muốn đi?”
Mân Huyên kinh hoàng muốn cùng Chỉ Dao đứng lên, lại bị một thanh âm trêu tức
chặt đứt động tác.
“Mân Mân, cậu cùng Lạc ca ca từ từ nói chuyện, cậu sẽ phát hiện anh ấy có
phong độ hay không!” Chỉ Dao vỗ vỗ vai nàng, cười dịu dàng, tiếng giày cao gót
thánh thót nện xuống nền nhà càng lúc càng xa.
Một mình cùng với hắn là điều nàng không ngờ tới, đầu cúi thấp tới không thể
thấp hơn, cứ như vậy, nàng càng cảm nhận được ánh mắt kia càng không bỏ qua
nàng, tựa như phải đốt cháy một mảng da đầu nàng, hắn mới can tâm.
Né tránh chẳng bằng đối mặt, nàng nhẹ buông thìa nhỏ trên tay xuống, nhìn
thẳng hắn.
Hắn hơi tựa lưng vào ghế, mở miệng. “Em có chuyện muốn nói với tôi?”
“Đúng.” Nàng thành thật gật đầu, liếm liếm đôi môi khô nứt, nói nghiêm túc.
“Tôi nghĩ anh hẳn là biết tôi muốn nói gì. Tôi hy vọng anh làm bộ coi như trưa
nay chúng ta mới gặp nhau lần đầu, cũng đừng nhắc chuyện trước đây cho Chỉ
Dao.”
Hắn không ý kiến, chậm chạp không mở miệng, chỉ dùng một loại ánh mắt âm trầm
như hàn băng nhìn chằm chằm nàng, làm cõi lòng nàng dâng lên từng đợt sóng sợ
hãi.
Nếu hắn không nói gì, vậy chứng tỏ hắn đã ngầm đồng ý. Nàng rời tầm mắt, âm
thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có một lựa chọn viên mãn cho chuyện này.
Tốt nhất là nên đi trước khi Chỉ Dao ra, nếu không nàng sẽ thành cái bóng đèn
đáng xấu hổ, nghĩ vậy, toàn thân nàng lại không được tự nhiên.
“Doãn tổng tài, hôm nay rất vui được biết anh, nhưng tôi rất hy vọng đây là
lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Tôi đi trước, lát sau Chỉ Dao đi ra, anh nói
giúp tôi một tiếng, nói buổi chiều tôi có việc.”
Nàng đeo ba lô lên, lịch sự hơi cúi đầu với hắn, nhanh chóng đứng lên.
“Đoạn em nói lúc trước, tôi không hiểu được.”
Tiếng nói trầm thấp vang lên ngay sau nàng, “ “Sự kiện” em nói không phải là
chuyện tối hôm qua em uống say leo lên giường tôi, chúng ta vượt qua lửa nóng
chứ…?”
“Anh, anh không cần nói nữa.” Câu nói đột ngột của hắn làm hai gò má nàng
nóng bừng như lửa đốt, nàng xoay người, hận không thể xông lên bịt chặt cái
miệng kia, ngăn không cho hắn nói tiếp.
Nơi này là một nhà hàng cao cấp, mà hắn, Doãn đại tổng tài đại danh đỉnh
đỉnh, nổi tiếng ngút trời, từ lúc bước vào đã thu hút không biết bao nhiêu ánh
mắt ái muội dụ dỗ của nữ nhân xung quanh, chính mình nếu có hành động đáng nghi
nào, chắc chắn không thể tránh ánh mắt của mọi người, đến lúc đó sẽ càng mất
mặt.
Ý thức được điểm đó, nàng đành phải cố bình tĩnh, chậm rãi ngồi xuống.
“Anh không được nói lung tung. Tối hôm qua rõ ràng là rượu của anh có vấn đề,
hơn nữa tôi không chủ động leo lên giư…” từ sau nàng ngượng đến mức nói không
nên lời, nuốt nuốt nước miếng, bỏ qua. “Tóm lại tôi nhớ rất rõ ràng, là anh ném
tôi lên, không phải tôi tự nguyện, nên tôi hy vọng anh biết rõ điều này.”
“Thì ra là như vậy.” Hắn có chút đắm chiêu xoa xoa cằm, mắt ánh lên chút lạnh
lùng, nhún nhún vai. “Đại khái là tôi nhớ lầm.”
Nàng thở phào, may mà hắn nói vậy, nhưng câu tiếp theo của hắn lại một lần
nữa cướp đi hô hấp của nàng.
“Kết quả vẫn như cũ, chúng ta lên giường.”
“Anh…” Nà