
“Ừ, anh có thể mở quán ăn được đấy”. Không phải tôi muốn nịnh nọt hắn mà thực sự hắn nấu ăn rất ngon.
Hạ Trường Ninh luôn miệng khuyên tôi ăn nhiều. Tôi nghĩ khi một người nấu cơm cho người khác ăn đều như thế cả, người khác ăn càng nhiều họ càng vui.
Tôi vốn không có hứng ăn nhưng vẫn cố gắng ăn thật nhiều.
“Phước Sinh, em không ăn được nữa thì đừng cố”. Giọng hắn hôm nay mềm như nước, dịu dàng và ấm áp.
Tôi cười rồi buột miệng hỏi: “Anh không nấu cơm cho Ngũ Nguyệt Vi, Hạ Đạt, Dật Trần ăn à?”
Hạ Trường Ninh chỉ do dự một chút rồi đáp: “Họ chưa từng ăn cơm ở nhà”.
Có nghĩa là hắn đã nấu?
Tôi uống một ngụm canh cá cà chua, không ngẩng đầu lên: “Anh theo đuổi em vì em giống Dật Trần?”
Đương nhiên tôi hy vọng hắn trả lời là không, nhưng hắn đáp: “Ờ, anh vẫn thích mẫu con gái như thế”.
Câu trả lời này tốt hay xấu đây? Tôi cũng không biết, nhưng đột nhiên không còn hứng thú nữa.
“Không phải anh tìm người thay thế, là anh thích mẫu người như thế”. Hắn giải thích và nhìn tôi với ý từ sâu xa.
“Em rất vui vì thuộc mẫu người mà anh thích. Thực sự hôm nay em rất cảm động”. Tôi không hiểu ý trong mắt hắn. Buông đũa, cuối cùng tôi cũng đã hiểu có chuyện gì không đúng rồi: Tôi không hề ghen.
Hôm nay Hạ Trường Ninh tốt hơn bất cứ lúc nào trước kia, không còn điệu bộ lưu manh, không khiến người khác cảm thấy phản cảm. Tôi cảm động, tôi nghĩ làm bạn gái của hắn cũng tốt, khi hắn hôn tôi, tôi cũng cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng tôi không hề ghen.
Cho dù tôi biết mấy năm trước hắn đã từng thích một cô gái, cô gái ấy có khí chất tương đồng với tôi, hắn tìm tôi, ít nhiều cũng có hình bóng của Dật Trần, nhưng tôi vẫn không ghen.
Khi không yêu hắn, tôi không thể nào chấp nhận được hắn.
Khi có thể chấp nhận được hắn, tôi phát hiện tôi có thể bị hắn làm cảm động, nhưng không yêu hắn.
Tôi có thể chìm đắm trong sự ấm áp của cảm giác được yêu và làm như yêu hắn sao?
Tôi không thể.
Tôi thở dài, đứng dậy và nói: “Hôm nay cảm ơn sự chăm sóc của anh, em muốn...”.
Hắn đột ngột đứng dậy khiến tôi giật nảy, câu nói “muốn về nhà” chưa kịp thốt ra đã phải nuốt vào bụng.
Hạ Trường Ninh tới bên tôi rồi cúi xuống nói: “Cuốn sổ bìa đen mà em nhìn thấy là do anh cố tình đặt trên bàn. Anh vượt ngàn dặm xa xôi tới đón em vì anh biết làm như thế sẽ có hiệu quả thế nào, mục đích của anh là muốn em cảm động. Nhưng Phước Sinh à, nếu em chỉ vì sự cảm động ấy mà quyết định ở bên anh thì anh không thích! Anh muốn em thật lòng. Em hiểu chứ?”
Giọng hắn rất hung dữ, sự chỉ trích của hắn khiến tôi cảm thấy oan ức. Tôi mời hắn làm thế sao? Tôi cũng bị những hành động của hắn làm cho cảm động, lẽ nào hắn thích tôi thì tôi có thể yêu hắn nhanh chóng thế sao? Tôi đâu phải thần tiên chứ! Ai bảo trước mặt tôi hắn chẳng khác gì một tên lưu manh!
Tôi mím chặt môi không nói lời nào.
Hắn nắm lấy vai tôi, nghiêm túc nhìn tôi và hỏi: “Em hiểu ý anh chứ?”
Tôi không hiểu!
Hắn tức điên lên, sầm mặt lại hỏi: “Anh đặt ảnh bạn gái cũ ở đó để cho em xem, Phước Sinh, lẽ nào em không ghen chút nào sao?”
Tôi mấp máy môi, không còn sức mà phản bác nữa, muốn khóc mà không có nước mắt. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, tôi và Hạ Trường Ninh thành bạn trai bạn gái, hắn còn hôn tôi vài lần, nhưng làm thế nào tôi ghen được, làm sao chỉ trong hai ngày có thể yêu hắn đến mức ghen với người phụ nữ khác được?
“Anh thất vọng lắm”. Hắn buông tay tôi ra.
Tôi không biết phải trả lời thế nào, đầu óc tôi có cảm giác không phản ứng kịp. Tôi chạy ra cửa cầm áo khoác rồi mở cửa đi về. Tôi và Hạ Trường Ninh không hợp! Tôi chỉ có thể kết luận như thế! Cửa thang máy đóng lại, tôi khịt mũi, chắc chắn là tôi muốn xì mũi.
Về tới nhà thấy nhà cửa ồn ào, có nhiều công nhân ra ra vào vào.
“Về rồi à, thế nào?”
“Mẹ, đang làm gì thế này?”
Mẹ thở dài và đáp: “Trường Ninh nói bật điều hòa không tốt nên tìm người tới lắp hệ thống sưởi. Bố mẹ không muốn nhưng nó nhất định đòi lắp. Mẹ đang tính bàn bạc với bố con trả tiền cậu ấy”.
Tôi quay người chạy vụt ra ngoài, bắt taxi đi thẳng tới nhà Hạ Trường Ninh. Tôi không biết Hạ Trường Ninh lại tỉ mỉ và quan tâm tới tôi như vậy. Lúc này tôi thực sự muốn gặp hắn.
Tôi chạy vào khu nhà, không khí lạnh xộc thẳng vào phổi khiến tôi ho không ngừng. Lúc ấn chuông cửa, tôi vẫn không biết sẽ nói gì khi gặp hắn nữa. Tôi chỉ muốn gặp hắn, bây giờ trong lòng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bấm chuông chán chê mà không có ai ra mở cửa, hắn đã ra ngoài rồi.
Tôi ngồi thở hổn hển ở cầu thang bộ trước cửa nhà hắn. Nước mũi lại chảy ra, tôi xì mũi thật mạnh, định gọi điện thoại cho hắn. Nhưng tôi sẽ nói gì? Tôi cầm điện thoại hồi lâu mà không nghĩ ra.
Thang máy bật mở, có người bước ra, tôi ngước lên nhìn, là Hạ Trường Ninh. Mặt tôi đột nhiên nóng bừng. Tôi sao thế này? Gặp hắn phải nói gì đây? Tôi vô thức rụt đầu vào.
Hắn mở cửa, tôi ngồi ở cầu thang gần đó. Tôi hy vọng hắn mau chóng vào nhà, nếu hắn nhìn thấy tôi quay lại tìm hắn thì tôi xấu hổ chết mất!
Nghe thấy tiếng chìa khóa lách cách, tôi thở phào. Tôi khẽ thò đ