The Soda Pop
Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!

Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322911

Bình chọn: 8.5.00/10/291 lượt.



Không đến năm phút bạn hắn, à không, các bạn hắn đã đến. Khá lắm, một đội sáu bảy người. Nhân viên vội vàng mang trà lên, đồng chí tổng giám đốc Hạ Trường Ninh, đồng chí nhìn tôi không vừa mắt nên gọi nhiều người như vậy đến gây rối. Không tồi, thật không tồi!

Đang muốn mở miệng cáo từ chợt Hạ Trường Ninh quay sang đám bạn hắn nói một câu làm cho tôi suýt nữa ngất xỉu: "Đây là bạn gái anh, Ninh Phước Sinh!" "Chào đại tẩu!" Sáu bảy người nhất tề chào hỏi.

Tôi còn chưa tỉnh táo lại sau vụ thân phận bạn gái đã bị danh hiệu đại tẩu này đánh cho tan tác. Đại tẩu ư? Sao nghe giống Võ Tòng gọi Phan Kim Liên thế không biết! Càng huống chi đám người gọi tôi là đại tẩu kia ai cũng hơn tôi đến cả chục tuổi.

"Đừng, gọi tôi là Phước Sinh được rồi!" Tôi lắp bắp bật ra những lời này, không phải tôi muốn giả bộ e thẹn, chóp mũi tôi sắp chạm vào chén trà rồi.

Tựa hồ nghe thấy tiếng cười bên tai nhưng lúc ngẩng đầu lên tôi lại thấy Hạ Trường Ninh không có vẻ gì khác thường. Hắn ngồi xoay sang một bên ghế tiếp tục uể oải gọi điện: "Ờ, bọn thằng Bảy cũng ở đây, đến đi, quán Sương Đọng!"

Rốt cục tôi đã bắt được cơ hội, đúng lúc hắn gọi điện xong tôi vội nói: "Anh bận việc à? Vậy em về trước đây!"

"Đợi lát nữa, anh đưa em về!"

Hạ Trường Ninh thể hiện phong độ ga lăng rất dứt khoát, tôi đành phải ngồi chờ hắn và đám bạn gọi tôi là đại tẩu kia nói chuyện xong.

Tôi lặng lẽ uống trà, trúc diệp thanh, thanh lọc cơ thể! Sắp nói xong rồi, sắp được về rồi, tôi thầm nhủ. Mẹ dặn phải về trước chín rưỡi, đó là thánh chỉ, có giết tôi tôi cũng không muốn trái lời.

"A, đại ca Hạ, lâu lắm rồi không gặp anh!" Một tiếng nũng nịu, tôi lập tức hình dung đến gương mặt Lưu Hiểu Khánh.

Sau câu nói này là tiếng bước chân, hai chiếc bàn tròn trước mắt đã biến thành ba cái, lại có thêm bảy tám người.

"Giới thiệu nhé, đây là bạn gái anh, Ninh Phước Sinh. Đây là chị Trần, anh Trương..." Hạ Trường Ninh tiếp tục làm cho tôi bị sét đánh.

Chị Trần quyến rũ xinh đẹp đó ngồi xuống cạnh tôi, tôi gượng cười gật đầu chào còn chị ta lại đánh giá tôi từ đầu đến chân không kiêng nể gì. Tôi đoán chị ta khoảng trên dưới ba mươi tuổi, chắc không thể gọi tôi là đại tẩu rồi.

Chị Trần châm một điếu thuốc, bộ móng tay sơn đỏ lấp loáng trước mắt tôi. Chị ta nhẹ nhàng thả ra một câu làm cho tối nay tôi không thể nào ngủ yên giấc: "Nên gọi là chị Hạ chứ nhỉ?"

Tôi ngã, tôi ngất, tôi muốn hộc máu ngã xuống đất không dậy nữa.

Tổng giám đốc đại nhân Hạ Trường Ninh không hề có ý định phản đối mà chỉ mỉm cười cam chịu, tôi lập tức chìm ngập trong vô số tiếng gọi chị Hạ.

Đừng trách tôi chửi bậy, tôi thực sự chưa bao giờ chửi ai, ờ, chưa bao giờ chửi thành tiếng, chỉ chửi thầm, như bây giờ. MK.

Lần thứ hai tôi nói phải đi, chờ lúc hai nhóm người nói chuyện xuất hiện khoảng trống tôi lại lôi vẻ lễ phép của con nha gia giáo ra: "Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi phải về trước".

Chị Trần thân thiết giữ vai tôi lại cười hì hì nói: "Chị chưa bao giờ thấy anh Hạ dẫn bạn gái đi chơi. Mới có tám rưỡi, còn sớm mà, xem thường bọn chị à? Không nể mặt chị sao?"

Tôi mới ra xã hội chưa tới mười ngày, sao có thể là đối thủ của loại giang hồ già dặn như chị này được? Tôi đứng dậy đi về chính là không nể mặt chị ta? Trước mắt bao người, Hạ Trường Ninh nhìn tôi với ánh mắt như cười như không, tôi dùng ngữ khí ngoan ngoãn nhã nhặn đã rèn luyện bao nhiêu năm nói: "Mẹ em dặn phải về nhà trước chín rưỡi".

Tôi bảo đảm có một nửa trong số hơn mười người luôn miệng gọi đại tẩu và chị Hạ kia sẽ phải cảm thấy xấu hổ. Chủ nhân của âm thanh hiền dịu ngoan ngoãn này sao có thể xứng với cách xưng hô đậm chất giang hồ đó chứ?

Hạ Trường Ninh vẫn lười nhác dựa vào lưng ghế, nếu dám ngồi như vậy trước mặt bố mẹ tôi thì chắc chắn họ sẽ kết luận: Ngồi cũng không đàng hoàng, đúng là loại lưu manh! Ý tưởng chợt lóe lên, rốt cục tôi đã tìm ra tính từ để mô tả hắn. Ngoại hình của hắn không thể gọi là đẹp trai mà phải gọi là đầu gấu! Một gã lưu manh mặc âu phục, từ đầu đến chân đều toát ra mùi lưu manh!

Thảo nào nhân viên quán gọi hắn là đại ca Hạ. Thảo nào hơn mười người này không ai giống như người đứng đắn. Nghe giới thiệu là biết, mở hiệu quần áo, kinh doanh vận tải, chủ quán rượu, phòng chóng tệ nạn xã hội. Giao lưu quá rộng, mùi xã hội quá nặng!

Không phải ta không coi trọng ngươi, Hạ Trường Ninh! Ngươi thật sự không hợp với phong thủy nhà ta. Tôi nhỏ nhẹ nói tiếp: "Không phải không nể mặt chị Trần, thật sự là mẹ em dặn phải về sớm. Em. Em chưa từng về nhà sau chín rưỡi tối bao giờ cả".

Có giỏi ngươi gọi điện thoại hỏi mẹ ta xem, ta thầm thách thức. Dám làm hư hỏng bảo bối đơn thuần ngoan ngoãn của mẹ thì mẹ ta nhất định sẽ giáo huấn ngươi y như giáo huấn học sinh tiểu học.

"Còn lâu mới đến chín rưỡi, anh sẽ đưa em về đúng giờ". Hạ Trường Ninh lên tiếng.

Chín rưỡi, một tiếng, ta đợi! Tôi gật đầu tiếp tục uống trúc diệp thanh, thanh lọc tâm hồn!

Trong vòng một tiếng này đám bạn của tổng giám đốc Hạ Trường Ninh lần lượt tăng lên đến năm mươi người, không, nói chính