
đó tay phải ngoáy
ngoáy gì đó, cây bút trên không trung cũng làm theo, sau khi viết xong,
tay trái của hắn nắm thành quyền, cây bút lại trở về chỗ cũ. An Bội Tấn
Nhất lấy tờ giấy kia xuống, trở lại chỗ của ba người.
“Tôi đã hỏi xong, chúng ta ra ngoài đi.”
Sau khi rời khỏi, An Bội Tấn Nhất làm một động tác thu chân lại, cửa sắt từ dưới mặt đất đứng lên trở về vị trí cũ .
Trong nhà Trí Nhân, An Bội Tấn Nhất đọc nội dung bên trong tờ giấy,
đại khái là ở đây từng có một học sinh trẻ tuổi sinh sống, có thể nói là một vấn đề không đứng đắn, cô bé trên đường về nhà bị cưỡng hiếp, sau
đó còn mang thai, cô bị nhà trường đuổi học, một sinh yên lặng sinh
hoạt, cuối cùng sinh đứa nhỏ ra, châm chọc hơn là tuy cô ấy sinh ra
nhưng lại vứt đứa bé xuống hầm cầu rồi xả nước, còn mình từ sân thượng
nhảy xuống, ngực bị song sức sắt ở tầng hai đâm thủng, chết ngay tại
chỗ.
“Thật sự là kỳ quái, nếu không muốn nuôi đứa nhỏ kia, vì sao còn lại sinh nó ra?”
“Điểm ấy tôi cũng không biết.” An Bội Tấn Nhất nhìn Trí Nhân “Đáng
mừng là cậu không có bị lừa, người ở lâu trên đích thực là một đôi vợ
chồng già, hơn nữa tâm địa của bọn họ vẫn còn tốt…” An Bội Tấn Nhất đưa
tờ giấy cho Trí Nhấn “Nhìn dòng cuối cùng của nó đi.”
Trí Nhân tiếp nhận, mặt trên viết: mau kêu tiểu tử dưới lầu dọn nhanh đi, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Sau khi xem xong, Trí Nhân đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, da gà nổi đầy tay.
“Chính là như vậy, cô bé kia là một linh hồn tương đối mạnh , cũng
may cô ấy không phải là ác linh, nếu thu phục cô ta thì cũng phải thu
phục cả đôi vợ chồng kia, đôi vợ chồng ấy chính là linh hồn bảo về tòa
nhà này.” An Bội Tấn Nhất nhìn Minh Hương “Tuy tôi không biết cô bé kia
có ý gì với cô, nhưng tôi khuyên cô nên mau dọn khỏi đây.”
“Đó là khẳng định.” Minh Hương vốn đã tính dọn đi, bây giờ xem ra càng gấp hơn nữa.
Ra khỏi căn nhà cũ nát, An Bội Tấn Nhất đột nhiên muốn ăn lẩu, liền
kéo Mạt Thần đến siêu thị mua đồ, khi con rau và đậu hủ, Mạt Thần mắng
yêu An Bội Tấn Nhất.
“Anh tên bại hoại này, có phải anh gạt bọn họ hay không?”
“Quả thật chuyện gì cũng không thể gạt được bảo bối.” An Bội Tấn Nhất nhéo nhéo mặt của Mạt Thần “Kỳ thật không có oán linh gì cả, nhưng đôi
vợ chồng kia đích thực là linh hồn bảo vệ tòa nhà kia, ông ấy thấy Tự
Phương tiên sinh muốn phá vỡ tòa nhà ấy, nên dùng cách hù dọa cậu ta,
muốn cậu ta rời khỏi, nhưng chỉ mình hắn gặp chuyện lạ thì sẽ không tin, nên Thiên Dã tiểu thư đáng thương trở thành người hi sinh.”
“Lúc ở lầu hai người anh chào hỏi chính là ông cụ ấy?”
“Không, là bà cụ, bà đang phơi nắng.” An Bội Tấn Nhất hoàn toàn không để ý “Anh nghĩ nếu sau khi chúng ta chết đi, có khi nào giống hai người đó hay không, mãi mãi bảo vệ nơi mình từng ở?”
Mạt Thần mỉm cười, tùy tay cầm lấy một cây cải trắng, “Vậy phải xem anh có đối xử tốt với em hay không ~ “
Phi tán
Khi chiếc lá đầu tiên rơi xuống, mùa thu đã lặng lẽ tiến tới, hoa sen héo úa rũ tàn, An bội Tấn Nhất dùng chiếc lá hoàng diệp làm thành thức
thần mới, là một tiểu nam hài, khuôn mặt mập mạp cánh tay ngắn ngủn, hai mắt long lang cái miệng chúm chím, rất đáng yêu .
Mạt Thần rảnh rỗi đều chơi đùaa với Tiểu Diệp, Tiểu Diệp mở to hai
mắt chạy tới chạy lui bên cạnh Mạt Thần, nếu nói Diệp là người hầu,
chẳng bằng nói là con của hắn và cậu. Còn vấn đề là con của ai bọn họ
không nói đến, nếu không Mạt thần sẽ vì xưng hộ của đứa nhỏ mà cãi nhau
với An Bội Tấn Nhất.
An Bội Tấn Nhất thời thượng nằm ở cửa vừa uống rượu vừa nhìn Mạt Thần chơi đùa cùng Diệp, cảm thấy nếu ngày qua ngày cứ bình thản như vậy thì tốt biến mất. Nhưng gần đây một bức thư cho An Bội Ảnh gửi đến khiến
hắn phải suy nghĩ rất nhiều. An Bội Ảnh là phụ thân của An Bội Tấn Nhất, cũng thuộc Thập Thần Túc, năm đó cũng vì bị thương nên không để ý An
Bội Tấn Nhất và Mạt Thần ở cùng một chỗ, dù sao Mạt Thần cũng là nhi tử
của người đã từng là chiến hữu của An Bội Ảnh, có thể được vương tử Kỳ
Lân để ý là vô cùng vinh hạnh, làm gì có ý định chia rẽ?
Nhưng An Bội gia không thể chỉ vì được Kỳ Lân tôn sùng thì có thể tuyệt hậu.
Chuyến đi này, An Bội Tấn Nhất chỉ thấy một màn đêm vô tận, phụ thân
nói cũng có lý, An Bội Tấn Nhất cũng đang cân nhắc chuyện hậu đại của An bội gia.
Nhưng … nhưng chỉ vì hậu đại mà cưới một người hắn không yêu, sau đó
lại yên tâm thoải mái sống cùng Mạt Thần? Chuyện như vậy An Bội Tấn Nhất không làm được, không phải chỉ vì thân thể phản bội Mạt Thần, càng
không công bằng với đứa con của người phụ nữ kia. Tuy An Bội Ảnh đã an
bài, còn đảm bảo sẽ không bị bại lộ, nhưng hắn vẫn làm không được, hắn
không thể cưới nữ nhân càng không để nữ nhân kia lưu lại huyết mạch nhà
An Bội, sau đó ở trong căn đình viện cũ kỹ này sống hết quảng đời còn
lại.
Vào một đêm, sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi hắn ôm chặt Mạt Thần nói.
“Nếu em có thể hoài thai đứa nhỏ của anh thì tốt biết bao nhiêu …”
An Bội Tấn Nhất bị hiện thực bao phủ ngủ thật say, mà Mạt Thần lại dị thường thanh tỉnh.
Đứa nhỏ…
Mạt Thần thì thào nhớ kỹ, vì sao cậu ch