
Hai người cũng chưa từng được làm lễ cưới xin chính thức." Duẫn Đề tức giận thét lên: "Hoàng a mã mất, ta không được gặp người lần cuối. Ngạch nương đi ta cũng không được giã biệt một lần. Hôm nay ngay cả phúc tấn của ta, ngươi cũng muốn mang đi, ngươi khinh người quá rồi đấy!"
Dận Chân cười khẩy nói: "Thì khinh ngươi đó, đã sao nào?" Duẫn Đề tức giận đến mức hai tay run rẩy, Dận Tường vội nói:" Thập Tứ đệ, thông cảm cho tâm tình hoàng huynh bây giờ đi. Huống hồ ta nghĩ Nhược Hi nhất định nguyện ý đi cùng Hoàng huynh." Duẫn Đề cười lớn nói: "Nực cười! Nếu nàng nguyện ý, sao ngày đó còn nhất quyết đòi ra cung chứ?"
Xảo Tuệ chẳng biết đã đứng tựa cửa tự lúc nào, bỗng buồn bã cất tiếng: "Thập Tứ gia, người để Hoàng Thượng mang tiểu thư đi đi! Tiểu thư bằng lòng mà!" Nói đoạn nhìn Dận Chân hành lễ thỉnh an, nhẹ tiếng: "Xin hoàng thượng theo nô tỳ qua đây một chút."
Dận Chân bước đi rồi, Dận Tường nhìn vẻ hoang mang của Duẫn Đề trầm giọng bảo: "Nếu đệ thực sự coi Nhược Hi là bạn, thôi đừng cãi vã với hoàng huynh nữa, nhất là ngay trước mặt nàng. Cả đời này nàng đã phải ở thế khó xử, đau khổ tột cùng, chẳng qua đều là vì Bát ca, vì các ngươi cả. Hôm nay người cũng đã đi rồi, đệ vẫn còn muốn nàng chẳng được an lòng sao?" Duẫn Đề trầm mặc một hồi, khẽ gật đầu, Dận Tường nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn rồi xoay người bước theo Dận Chân.
Xảo Tuệ chỉ vào chiếc ghế mây dưới gốc tử đằng trong sân nói: " Tiểu thư thích nhất ngồi ở chỗ này trầm tư, có thể lặng yên cả ngày không nói lời nào." Bước vào nhà lại đưa tay về phía bàn đọc sách bảo: "Tiểu thư mỗi ngày đều luyện chữ rất lâu, mải miết đến khi tay không còn chút sức lực nào nữa mới thôi ." Nói rồi liền mở chiếc thùng lớn bên cạnh ra "Đây là tất cả những gì tiểu thư chính tay luyện viết."
Dận Chân cẩn thận đặt bình cốt ôm chặt trong lòng lên bàn, nhẹ cầm một trang soi qua ánh nến chậm rãi nhìn, tất cả đều giống hệt bút tích của mình, nhưng dường như phải lại dường như không, nét nét tràn ngập tương tư, chữ chữ chứa chan tình ý, nàng đem hết thương nhớ triền miên gửi vào đầu bút.
Dận Tường thoáng nhìn một trang đã không nén được tiếng thở dài, cả một hòm lớn đầy … vì sao cứ nhất quyết rời đi rồi mới chịu nhận ra mình vốn yêu đến không thể từ bỏ được.
Xảo Tuệ mang một gói đồ ra, thẫn thờ nói: "Tiểu thư chưa dặn nô tỳ những vật này phải xử lý thế nào. Nô tỳ vốn định giữ nó, nhưng bây giờ thấy trao lại Hoàng Thượng có lẽ tốt hơn."
Dận Chân lần giở, một gói đỏ nhỏ dài nằm ngay ngắn bên hộp nữ trang, hắn nhẹ tay mở ra thì thấy mũi tên bạch vũ, thân tiễn bóng loáng trơn nhẵn, tựa như đã hưởng qua ngàn vạn lần vuốt ve. Dận Chân thoáng chút ngạc nhiên, bỗng nhớ ra, lòng vốn tưởng chẳng còn cảm giác gì nữa, trong khoảnh khắc lại giật mình đau đến thấu xương, cả người chẳng còn chút sức lực, co người chìm sâu trong ghế. Dận Chân nắm chặt mũi tên trong tay hỏi "Trước khi đi nàng có nhắn lại gì không?" Xảo Tuệ trả lời: " Không nhắn gì với Hoàng thượng ạ." Dận Chân thở dài một tiếng, nước mắt trong lòng đã chực trào dâng nơi khoé mắt, đành quay mặt xua tay bảo: "Mọi người ra ngoài trước đi, trẫm muốn được yên tĩnh ngồi với Nhược Hi một lát."
Duẫn Tường cùng Xảo Tuệ nhanh chóng bước ra, Xảo Tuệ khẽ nói với Dận Tường : "Thập Tam gia, tiểu thư có cái này gửi người," Hai người bước vào phòng của Xảo Tuệ, Xảo Tuệ thắp đèn, đem một phong thư và mảnh vải cất trong người ra đưa cho Dận Tường. Dận Tường càng xem càng cau mày lại, xem xong thì ngây người lúc lâu, đem thư để lên ngọn lửa đốt đi. Hắn cầm mảnh vải trong tay nhìn thoáng qua, lại khẽ thở dài, cất vào trong lòng.
Xảo tuệ mang chiếc hộp gỗ lim ra, "Tiểu thư không để lại tiền bạc gì nhiều, mấy thứ này bảo ta chia một nửa cho Vương Hỉ Vương công công, nhưng…" Dận Tường nói: "Nhược Hi vừa rời khỏi không bao lâu, Vương Hỉ đã trượt chân chết đuối dưới sông, tiền tài này hắn không dùng được nữa rồi." Xảo Tuệ thoáng sửng sốt, tiếp lời: "Tiểu thư lúc đó vừa nói xong, đã thở dài than Vương Hỉ là người thông minh, những thứ này có lẽ không dùng được rồi, chuyển cho cha mẹ và đệ đệ hắn vậy!". Dận Tường gật đầu, "Hoàng huynh đã ban thưởng cho người nhà Vương Hỉ rồi."
Dận Tường nhìn Xảo Tuệ nhẹ hỏi: "Sau này ngươi có tính toán gì chưa?" Xảo Tuệ nói: "Chủ tử cùng tiểu thư đều để lại không ít đồ cho nô tỳ, tiểu thư nói, tùy ý nô tỳ. Nhưng nô tỳ muốn hầu hạ Thừa Hoan cách cách, Tiểu thư có để lại một miếng ngọc bội cho cách cách." Dận Tường gật đầu nói: "Ta vốn cũng muốn đưa ngươi về phủ, nhưng sợ ngươi không thuận lòng. Nay ngươi đã muốn như vậy thì thật tốt. Ta đón Thừa Hoan về, cũng không sợ thiếu người quản thúc nó."
Tháng ba năm Ung Chính thứ tư.
Duẫn Tự, Duẫn Đường bị lột bỏ tông tịch, con cháu không được mang họ hoàng thất, phụ nữ trong nhà đều bị thu hồi phẩm vị. Đô thống chính Lam kỳ Âm Đức đem danh sách đổi tên của Duẫn Tự, Duẫn Đường tấu lên. Chỉ dụ hạ xuống là "Các ngươi nhân tiện phát công văn cho Sở Tông, tên của Duẫn Đường cùng con y để y tự sửa, tên của Duẫn tự cùng con cũng để y tự đổi". Ngày mười hai cùng tháng, Duẫn Tự sử