
ừng bước, yên lặng đợi nghe. Nhược Hi lúng túng cau mày, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, lại thêm sự có mặt của Tứ a ca, nàng thấy càng khó mở lời. Tứ a ca nheo mắt nhìn nàng, buông thõng:
- Ta về trước vậy!
Chàng nhấc chân đi, Thập tam a ca vội giữ lại, ngoái đầu bảo Nhược Hi:
- Ta không giấu Tứ ca việc gì bao giờ cả, cô cứ nói thẳng ra.
Thấy tình hình ấy, Nhược Hi những muốn trì hoãn, nhưng giờ không nói thì không được nữa, đành cười xoà:
- Tôi muốn hỏi anh một việc – Nàng đưa tay mời gã ngồi, rồi mỉm cười mời đến Tứ a ca – Không phải là ngại vương gia, chỉ hiềm chưa biết bắt đầu từ đâu nên hơi lưỡng lự.
Hai người yên vị, cùng đưa mắt nhìn nàng. Nhược Hi nhằn nhằn khoé miệng, nói với Thập tam:
- Đợt vừa rồi theo Hoàng thượng ra biên tái, tôi có gặp Mẫn Mẫn cách cách.
Thập tam hơi ngẩn người, chân mày nhíu lại. Tứ a ca quay sang quan sát gã, tủm tỉm cười.
Nhược Hi nhìn hai đầu mày châu vào nhau của Thập tam, lòng thất vọng hẳn đi, nhưng vẫn gắng gượng tiếp:
- Đối với Mẫn Mẫn, anh… Ơ!
Nhược Hi còn đang nói, Thập tam đã đứng phắt dậy. Tứ a ca mím miệng cười, nhìn hết người nọ đến người kia. Thập tam giục toáy:
- Đi đi!
Rồi quay gót. Vẫn ngồi nguyên trên ghế, Tứ a ca vươn tay kéo gã lại:
- Chuyện còn dang dở, sao đã vội đi?
Thập tam tỏ vẻ lo ngại, nhìn từ Nhược Hi sang Tứ a ca, nhăn nhó nói:
- Hai người xem! Vật đổi sao dời thật nhanh quá, mới một chốc mà đã đến lượt tôi lên sân khấu rồi?
Gã gục gặc ngồi trở lại ghế. Nhược Hi bưng miệng cười. Thì ra cũng có việc khiến cái tay ngang ngược này phải lẩn tránh. Thập tam a ca uể oải ưỡn mình ra lưng tựa:
- Hỏi đi! Các vị giằng kéo không buông tha tôi, rốt cuộc chỉ có mỗi chuyện ấy thôi.
Nhược Hi ngưng cười, giọng bùi ngùi:
- Tâm tư của Mẫn Mẫn, chẳng nói chắc anh cũng hiểu. Thế anh thì sao?
Thập tam hỏi:
- Mẫn Mẫn tâm sự với cô?
Nhược Hi gật đầu. Thập tam a ca ngơ ngẩn một lúc, trân trối nhìn cuốn sách trên bàn:
- Ngoài đồng cỏ thiếu gì đàn ông tử tế. Mẫn Mẫn chẳng nên lãng phí tình cảm vì ta.
Mọi người cùng rơi vào im lặng. Thực ra Nhược Hi cũng đã đoán trước được rồi. Mẫn Mẫn tuy tốt, nhưng chưa chắc là người Thập tam a ca cần. Đoán thì đoán, song cứ nhớ đến khuôn mặt rạng rỡ dưới trời sao thảo nguyên, nghĩ từ nay về sau cô phải chấp nhận một thực tế là cả quận chúa cao sang cũng không thể đạt được mọi điều mong muốn, lại tưởng tượng ra nét tươi tắn có thể mai một phôi pha, Nhược Hi vẫn buồn rầu vô hạn. Cầm lòng không đậu, nàng cố vớt vát:
- Mẫn Mẫn cách cách là người rất tốt…
Thập tam a ca ngắt lời:
- Cô vốn hiểu biết, cớ sao viện dẫn những lời hồ đồ như vậy? Dẫu là tiên trên trời mà không hợp ý ta, thì cũng có gì để nói chứ?
Nhược Hi khẽ thở dài, lẩm bẩm:
- Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Thập tam a ca đứng bật dậy, sải bước đi:
- Về thôi.
Tứ a ca theo sau, Nhược Hi vội vàng cúi tiễn. Ra tới bên ngoài, Tứ a ca ngoảnh lại khép cửa cho nàng, dặn thêm:
- Bệnh tuy không nặng, nhưng tự mình cũng nên cẩn thận, vào gân vào cốt là dễ di căn lắm đó.
Nhược Hi định ngẩng lên đáp tạ, thì cửa đã đóng kín rồi.
oOo
Chân Nhược Hi chưa lành, ngày cuối cùng của năm Khang Hy thứ bốn mươi tám đã tới.
Nàng ngả người trên sập, chăm chú nhìn ánh nến chập chờn. Cuộc đời chẳng còn vui buồn gì nữa, chỉ là ngày nọ nối tiếp ngày kia. Đang ngồi suông, chợt thấy Ngọc Đàn ùa vào nhà, gió lạnh ào vào theo. Ngọc Đàn đặt ngay hộp cơm trên tay xuống bàn, quay ra khép cửa, rụt cổ càm ràm:
- Lạnh quá đi!
Nhược Hi thắc mắc:
- Hôm nay em thị hầu Hoàng thượng cơ mà? Tiệc chưa tan sao đã về rồi?
Ngọc Đàn vừa xoa xát tay trên lò sưởi, vừa ngoảnh nhìn Nhược Hi:
- Em xin Lý an đạt cho Thu Thần làm thay, đằng nào thì chị ấy cũng muốn tham dự bữa tiệc vui vẻ này mà.
Tiệc giao thừa hằng năm, những người góp mặt phục vụ đều được ban thưởng, lại có cơ hội gặp gỡ nhiều nhân vật và chứng kiến nhiều hoạt động hằng ngày ít thấy, bởi vậy có thể coi là một công việc lý tưởng mà ai ai cũng muốn nhận làm. Nay chỉ vì chăm sóc Nhược Hi, Ngọc Đàn lại đi thoái thác, Nhược Hi không nén được cảm động, thở dài bảo:
- Tôi ở nhà một mình cũng không đến nỗi buồn bã. Sao em phải vì tôi mà đi xin xỏ Lý an đạt? Tự nhiên lại mang ơn mắc nợ người ta ra.
Ngọc Đàn hơ ấm tay, nhấc nắp hộp cơm, cười đáp:
- Em chuẩn bị thức ăn ngon rồi đây. Tối nay hai chị em vừa đánh chén vừa nói chuyện, cùng đợi đón năm mới, chẳng phải vui hơn là đi hầu hạ người ta hay sao?
Cô bày đĩa chén ra chiếc bàn trên bệ sưởi, lại bỏ thêm một nắm bột bách hợp vào lò hương. Hai người tựa đệm mềm, bắt đầu ăn uống. Một lúc lâu sau, Nhược Hi không nhịn được, làm như vô tình hỏi:
- Em có thấy chị tôi vào cung không?
- Có đấy. Cả Bát gia nữa – Ngọc Đàn cúi ăn – Nhưng hình như tại vừa ốm dậy nên trông ông ta không được tươi tỉnh lắm, mặt trắng nhợt trắng nhạt.
Nhược Hi cầm chén, ngửa cổ uống ực một hơi nên sặc, dẹo người húng hắng ho.
Cả hai vừa ăn vừa chuyện trò, Nhược Hi vốn muốn uống thêm rượu, nhưng Ngọc Đàn chỉ cùng nàng cụng vài chén, rồi thu lấy bình đem cất đi:
- Chị chưa bình phục, uống rượu ít thôi,