Snack's 1967
Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326022

Bình chọn: 7.5.00/10/602 lượt.

hỏ thủ công mỹ nghệ bằng pha lê mà mình yêu thích nhất, loại cảm giác vô thố tan nát cõi lòng trong nháy mắt.

Tần Tống gắt gao nắm lấy cạnh bàn, đánh chết cũng không muốn cấu kết với An Tiểu Ly làm việc xấu. Tiểu Ly sống chết lôi kéo thế nào vẫn không nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa vô sỉ lôi Tần Tang ra uy hiếp anh, Tần Tống từng bước từng sụt sùi đi theo cô, đưa lưng lại vẫn cảm thấy ánh mắt lạnh băng đó của anh Ba rõ ràng vô cùng. Anh cầm microphone trầm tư suy nghĩ, cuối cùng chọn một bài song ca thiếu nhi. Ừm, chỉ có thể loại này mới không có tình với cả yêu, như vậy cây đao đợi giết anh của anh Ba mới giày vò mau một chút. Nếu phải chết, chịu hành hạ ít được chút nào hay chút đấy.

. . .

Buổi tối lúc tan cuộc Cố Yên lôi kéo Tiểu Ly mỉm cười không dứt. Lương Phi Phàm nhìn cô cả buổi tối đều vui vẻ, thấp giọng dặn Trần Ngộ Bạch các bữa tiệc sau dẫn bạn gái nhỏ này tới nhiều chút. Trần Ngộ Bạch nhếch khóe miệng, hờ hững đồng ý, ngẫm nghĩ rồi vỗ vai Lương Phi Phàm: “Kế hoạch mở rộng ra nước ngoài lần trước giao cho em khảo sát kia, em vừa mới làm xong hai ngày trước. Thành thật mà nói tính khả thi không được cao lắm, 55%. Thế nhưng em cho rằng, Lương Thị mấy năm gần đây sống an nhàn sung sướng quá lâu, giờ là lúc mở rộng quyền cước một chút rồi. Lợi nhuận kế hoạch mở rộng này ranh giới giằng co lẫn nhau co kéo tương đối dài, nhưng mà tin đồn đưa ra, đối với vụ tiếp quản gần đây của Lương thị rất có ích, huống chi đã qua sự đánh giá của em, chỉ riêng lợi nhuận từ thị trường chứng khoán nhận được từ kích thích mang đến từ kế hoạch này có thể ngang hàng với tổng giá trị các vụ mở rộng hàng năm.”

Lương Phi Phàm nghe xong rồi cân nhắc kỹ lưỡng, gật đầu: “Được, vậy giao cho em toàn quyền phụ trách!”.

“Ừm…”, Trần Ngộ Bạch mỉm cười, đôi mắt sau mắt kính mang vẻ hăng hái: “Nhưng mà, đứng đầu đều là quốc gia Ả-rập, em và bên kia không thân quen lắm, chỉ sợ cũng cần phải kéo dài chút thời gian cho em”.

Lương Phi Phàm nghe vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, Trần Ngộ Bạch không tránh né không khước từ đối mặt với anh. Lương Phi Phàm cười khẽ lên tiếng: “Chú trấn giữ phụ trách chỉ huy là được rồi, đâu cần chú chạy việc lặt vặt”.

Trần Ngộ Bạch đẩy kính mắt, cười đến sóng to cũng không sợ hãi. Người nào đó vừa mới đuổi lên từ phía sau là bạn nhậu với hết thảy hoàng tử quốc gia A-rập lúc này còn chưa biết tin dữ, ngâm nga bài hát, thấy Trần Ngộ Bạch thì cười nịnh nọt: “Anh Ba. . . Ha ha!”.

Trần Ngộ Bạch vỗ vai anh, am hiểu ý người khiến Tần Tống rơi lệ lã chã: “Anh Ba đều biết, em ngoan mà!”. Véo véo mặt anh, Trần Ngộ Bạch cong khóe miệng đi tới vấn đề tiếp theo đợi giải quyết.

Tần Tống ở tại chỗ kinh ngạc há to miệng, vươn tay chắn đường Dung Nham tới từ phía sau: “Anh Hai, em đang nằm mơ hả? Anh véo em đi!”.

Dung Nham cười tao nhã: “Được!”.

“A! ….Anh Hai! Anh muốn bóp chết em a! ! !”

. . .

Lúc bữa cơm tới phân nửa,Kỷ Nam gọi điện thoại tìm Lý Vi Nhiên, rõ ràng vừa nãy trên đường còn nói sẽ đến, người đâu?

“Điện thoại của anh”, Tần Tang nhắc nhở người đàn ông ngồi đối diện trầm lặng cả buổi tối.

Lý Vi Nhiên tỉnh lại từ trong trầm tư, liếc nhìn tên trên điện thoại, vươn tay nhấc máy. Lại nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu cười cười giải thích với Tần Tang: “Là Kỷ Nam, anh Tư của anh.”

Tần Tang uống ngụm nước chanh, mỉm cười hờ hững.

Vùng xung quanh “Phi” luôn rất ít xe taxi, cô dự định đi bộ cả một đường tới trung tâm mua sắm gọi xe. Vừa mới bước được vài bước một chiếc xe đã dừng lại bên người, khuôn mặt cười của Lý Vi Nhiên chìa ra: “Tang Tang, thật khéo!”.

Biết là hôm nay rất có thể sẽ gặp anh ở “Phi”, cho nên cô cũng không dám ăn tối ở gần đó, ai biết được đúng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thật.

Vậy ra, đây có phải là định mệnh mà người ta thường nói hay không? Bằng không, sao có rất nhiều người ở đây, mà chỉ gặp được có mình anh, cô nên vứt bỏ khiên giáp không đánh mà lui hay sao?

“Đi thành phố R chơi vui không”? Anh gắp một miếng cá chưng, bỏ vào trong đĩa của cô. Thật ra, những thứ Tần Tang thích rất dễ nhìn ra, đầu tiên là im lặng nếm thử, sau đó thì suy tư, cuối cùng lại là làm bộ không thích. Bất kể đối với khay cá chưng này hay là đối với Lý Vi Nhiên cũng vậy.

“Cũng tạm”! Cô uống một hớp nước, trả lời anh cho có lệ, không thèm động đũa vào miếng cá trong đĩa.

Lúc còn rất nhỏ, Tần Tang đã biết, trong tình yêu, nếu như không thể đến được với nhau thì đừng nên chấp nhận họ. Bởi vì cảm giác được rồi lại mất là một trong những cảm giác làm người ta khó chịu nhất trên đời.

Lý Vi Nhiên nghịch bật lửa trong tay, đôi môi anh đào của cô chạm vào cốc nước lại trở nên bóng loáng hơn. Anh nhìn thấy cũng hơi có chút khát khao trong cổ họng.

“Anh phát hiện em ngày càng có cảm giác xa cách rồi”. Anh chống cằm buồn bã nhìn Tần Tang cười: “Nhưng thật ra là em càng ngày càng tạo ra khoảng cách giữa anh và em mà thôi!”.

“Anh có thể sến một chút được không”? Anh ngồi thẳng người hỏi nghiêm chỉnh, Tần Tàng gật đầu.

“Trên thế giới khoảng cách xa xôi nhất, không phải là giữa sống và chế