
ng thốt không yên trước
mặt vào lòng, giống như ôm chặt lấy một bản thân thứ hai vậy, “Làm sao em lại
không tỉnh táo ra được đôi chút hả?”.
Cô
không nghe thấy lời của anh, chỉ rón rén vùi mặt vào trước ngực anh. Đã bao lâu
rồi anh không ôm cô? Không được thở, không được thở! Đến thở thôi cũng sẽ làm
tan mất giấc mộng này.
Cô
mải mê bươn bải giữa dòng xoáy hạnh phúc ấy, sau đó nghe thấy một giọng nói
vang lên bên tai, “Chỉ Di, cô ấy sắp quay về đấy!”.
Cuối cùng, dòng xoáy của cô cũng sụp xuống, ngỡ là
dòng nước ấm quen thuộc, thế mà, hóa ra lại lạnh đến thế, thật quá lạnh! Suốt
nhiều ngày, Kỉ Đình tan ca xong đều không vội trở về nhà ngay, có khi anh ở lại
bệnh viện rất muộn, có lúc lại đánh xe bừa đến một chỗ nào đó trầm ngâm một
mình, thi thoảng lại cùng Lưu Lý Lâm đến một quán bar ngồi đến nửa đêm, như lúc
này đây. Bởi đã quá rõ tửu lượng của mình, anh không hề gọi rượu, trước nay anh
chưa từng buông thả bản thân trước mặt người lạ, cho dù lúc này có bóng đêm che
chắn. Anh chỉ đốt thuốc liên tục, hết điếu này đến điếu khác, chưa đầy ba tiếng
đồng hồ, chiếc gạt tàn trước mặt đã đầy đầu mẩu thuốc, xung quanh hoan lạc điên
cuồng, chẳng liên can đến anh, anh chỉ đang nhớ đến một người. Tất nhiên cũng
có người đến bắt chuyện, phần nhiều là nữ, nam cũng có, ai nấy đều hỏi một câu,
“Uống với nhau một ly nhé, sao lại có một mình thế này?”. Anh khéo léo khước
từ, sau đó cũng tự hỏi bản thân, vì đâu anh chỉ có một mình thế này?
Lúc
Lưu Lý Lâm ngồi xuống bên cạnh anh, anh mới bỏ điếu thuốc xuống, khẽ cười cười.
“Cười
cái gì?”Anh chàng Lưu Lý Lâm lúc này không có tâm trạng cợt đùa gì hết.
“Tớ
đang nghĩ, ai trong số các cậu sẽ tìm đến đây đầu tiên, quả nhiên là cậu.”
Lưu
Lý Lâm giật phắt điếu thuốc của anh, dữ dằn ném xuống chân, “Chả hiểu các người
nghĩ ngợi thế đếch nào, cậu cũng thế, cô nàng Chỉ Di cũng thế, không ép người
ta đến phát điên thì không được hay sao?”.
Kỉ
Đình đã nghe nói, hôm ấy Chỉ Di không chịu để anh đưa về, không lâu sau đó bị
ốm một trận, sức khỏe cô trước nay vốn không tốt, buồn phiền tích tụ, ăn uống
không được nên càng suy nhược, đưa vào bệnh viện cũng chỉ truyền nước mà thôi,
sau khi ra viện thì ở nhà dưỡng bệnh, cứ thế ốm đau liên miên. Cô vẫn nói với
mọi người là sáng sớm ra ngoài dạo bộ nên bị nhiễm lạnh, nhưng Kỉ Đình biết rõ,
bệnh của cô phần nhiều đều do đau lòng quá mà ra.
Anh
đưa một tay lên chống cằm, chăm chú nhìn Lưu Lý Lâm, “Nếu cậu là tớ, cậu sẽ xử
sự thế nào?”.
“Xùy,
làm gì có chuyện ấy!” Lưu Lý Lâm vò đầu bứt tai đầy bức bối, cũng không biết
phải nói năng ra sao.
Trong
nụ cười của Kỉ Đình hiện nỗi đắng đót, “Không ai bắt buộc phải vì người khác mà
hy sinh tình cảm của mình, cho dù người ấy có thân thiết như Chỉ Di chăng nữa –
cũng không được”.
“Cô
ấy đã đến nông nỗi này, cậu cứ coi như thương xót cô ấy không được hay sao?”
“Thế
ai thương xót tớ, ai thương xót cậu đây?” Kỉ Đình nhìn ông bạn chí cốt bao năm
nay của mình, vì đâu những người đem lòng yêu thương kẻ khác đều nhỏ bé tội
nghiệp đến vậy?
“Tớ
chẳng suy nghĩ lung tung như các cậu, tớ chỉ biết là yêu một người thì phải làm
cô ấy hạnh phúc, cũng là làm chính mình hạnh phúc. Nhưng cậu thì sao? Cậu rõ
ràng đang ngắc ngoải chờ đợi cô nàng Chỉ An, vì sao đến thừa nhận thôi cũng
không dám? Cậu cứ chờ đi, chờ đến chết cũng chẳng được ấy chứ! Bây giờ cô ả chả
sống tử tế hơn cậu bao nhiêu lần! Người ta trẻ trung xinh đẹp, có danh có lợi,
bao nhiêu sếp bự, công tử giàu có lượn vè vè xung quanh, nếu cô ả mà có lấy một
mảy lưu luyến cậu ấy mà, thì đã chẳng đến nỗi phải hủy bỏ cả buổi triển lãm ở
quê nhà như thế rồi!”
Kỉ
Đình vờ như không nghe thấy lời của anh ta, thế nhưng bàn tay buông thõng xuống
cạnh đùi hết nắm chặt rồi lại xòe ra đầy bất lực, anh biết mỗi câu mỗi chữ Lưu
Lý Lâm nói đều đúng cả, quãng thời gian này, anh sục sạo nào tạp chí, nào mạng,
đủ loại phương tiện thông tin đại chúng để lần tìm từng manh mối hành tung của
cô, càng biết thêm nhiều, Cố Chỉ An của anh càng lúc càng xa rời anh hơn, từ
nhỏ đã vậy, anh chỉ có thể đứng từ xa ngắm nghía thế giới rực rỡ sắc màu của cô
mà thôi, cô giờ đây càng bay càng cao, đến cả gương mặt cũng mờ nhòa mất rồi. Vốn
ngỡ rằng cô sẽ quay về, ai ngờ ngày khai mạc triển lãm đang được đón đợi, vé
cũng đã bán được một nửa, phía đại diện lại đơn phương tuyên bố hủy bỏ buổi
triển lãm ở quê nhà, không có lý do gì, cũng không giải thích, chỉ nói rõ là
tình nguyện gánh chịu tất cả các phí tổn do vi phạm cam kết, điểm dừng cuối
cùng của cuộc triển lãm chính là đô thị lớn nhất miền Nam – thành phố G.
Thứ
gì cũng đã đổi thay, chỉ có thói ngông cuồng tùy ý ăn vào xương tủy của cô là
không hề thay đổi.
Nhùng
nhằng mãi mới từ biệt được Lưu Lý Lâm, lúc Kỉ Đình về đến nhà đã là bốn giờ
sáng, anh tắm táp cho sạch hơi rượu, nằm lên giường, nhưng không tài nào chợp
mắt được, thế là anh nhất quyết nhổm dậy, tỉ mẩn sắp xếp đồ đạc của mình, nhưng
thốt nhiên phát hiện ra, món quan trọng nhất thì tìm mãi không thấy, anh ngưng