
phục vụ vất vả một hồi, cuối cùng cũng thoát ra được, đi
rót một cốc nước lọc đúng như Chỉ An dặn. Chỉ An thấm nước vào tay, vỗ vỗ mặt
Kỉ Đình, “Kỉ Đình, cái đồ háo sắc này, dậy mau!”. Dưới mấy cái vỗ mặt bồm bộp
của Chỉ An, Kỉ Đình khó khăn lắm mới mở mắt ra được, lơ mơ cực độ, “Ở đâu thế
này?”. Anh từ từ chống người ngồi dậy, thấy trong bụng cồn cào, rồi bụm miệng
lại, nhằm thẳng hướng nhà vệ sinh bên cạnh mà lao đến.
Phải
mười phút sau anh mới quay lại, vẻ đỏ gay trên mặt đã bớt đi nhiều, nhưng lại
hiện rõ nét mệt mỏi, trên mặt và rìa tóc vẫn còn đọng nước. Trông thấy Chỉ An
ngồi trên sofa, mặt mũi cáu kỉnh, anh cảm thấy hai bên má nóng bừng, nhưng vẫn
khấp khởi mừng vui, “Em chưa đi à?”. Anh không dám nhìn đôi môi mơn mởn khác
thường của cô.
“Tôi
định đi rồi, nhưng lại sợ anh làm trò xằng bậy với anh phục vụ, thật không ngờ
anh có sở thích kỳ quặc thế.”
“Đừng
nói nhảm”. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cặm cụi uống hết cốc trà nóng mà anh
phục vụ đã để sẵn trên bàn, dòng nước ấm áp trôi êm ái xuống cổ họng, dạ dày
rỗng không đau thắt bỗng chốc dễ chịu hơn nhiều, thế nhưng đầu anh vẫn nặng
trình trịch, con tim cũng chẳng chịu yên.
“Tôi
phải đi đây.” Chỉ An vỗ đầu gối đứng dậy.
“Đi?
Đi đâu cơ?” Anh kinh ngạc, nắm chặt lấy tay cô, cô giằng ra, anh lại nắm chặt.
Trong
ánh mắt của anh thoáng vẻ đau đớn, vẫn không chịu buông tay, cứ bướng bỉnh nhìn
cô mãi.
Cái
kiểu giằng co trong im lặng này khiến lòng dạ Chỉ An bỗng rối bời, “Rốt cuộc
anh muốn làm gì?”.
“Anh
muốn làm gì ư? Chỉ An, đừng có nói với anh là em không biết.” Anh nói bình tĩnh
là thế, vậy mà trong giọng điệu lại đượm nỗi bi ai. “Bởi vì em biết tỏng mọi
thứ rồi, nên mới có thể cố tình ngông cuồng thế này chứ. Căn bản em chưa bao
giờ muốn dừng lại, nên làm sao biết được không hề tồn tại hòn đảo êm đềm?”
“Tôi
không muốn biết, chẳng nghĩa lý gì cả.”
“Nhưng
lại có ý nghĩa với anh đấy. Chỉ An, em không thể thế này được, thích thì nghịch
ngợm vài lượt, không vui thì bước đi. Anh không tin là em không cần ai hết.”
Anh thấy đầu đau như muốn nổ tung.
Cô
ngó đi chỗ khác, chẳng nói chẳ rằng, cuối cùng bảo, “Anh uống nhiều quá rồi, đi
theo tôi”.
Kỉ
Đình đứng dậy đầu óc lảo đảo, cơ hồ không thể suy nghĩ gì, nhưng chẳng cần suy
nghĩ, anh vẫn quyết chí đi theo cô bằng được.
Cô
dắt anh đến con ngõ nhỏ ở phía cửa hậu của Tả Ngạn, ngồi lên chiếc mô tô cũ nát
đến mức cá tính của cô, cô cài mũ bảo hiểm xong, quăng chiếc mũ dự phòng cho
anh, hất hàm chỉ vào chỗ ngồi phía sau mình.
“Đi
đâu?” Anh đón lấy mũ bảo hiểm, hỏi ngay.
“Đưa
anh đi cho tỉnh rượu… Không đi thì trả mũ lại đây.”
Anh
không nói không rằng, chỉ cài mũ vào, nghe lời, ngồi lên xe, anh vừa mới ngồi
vững, cô đã nhấn chân ga thật mạnh, xe lao như tên bắn về phía trước, Kỉ Đình
theo quán tính ngửa người về đằng sau, lo lắng cực độ đành ôm chặt lấy eo Chỉ
An. Áo cô chỉ mỏng manh một lớp, qua lớp áo ấy, anh cảm nhận dược làn da mịn
màng mà ấm nóng của cô, lòng thắc thỏm không yên, nhưng cô dường như chẳng hề
hay biết.
Chẳng
mấy chốc, chút thắc thỏm không yên của anh đã bị văng đi tận đẩu tận đâu, cô
chạy xe vù vù như thế, như bay vèo một cái ra khỏi con ngõ dài và hẹp, rồi lập
tức quặt ngay vào đường lớn. Khi ấy đã khuya lắm rồi, trong thành phố đèn đuốc
vẫn sang trưng, nhưng dòng xe cộ cùng người qua lại đã thưa thớt đi nhiều, dầu
vậy, cái tốc độ chạy xe này của cô vẫn đủ toi mạng như chơi.
“Chậm
chút nào, Chỉ An, nguy hiểm quá!” Anh ghé sát tai cô mà nói, nhưng cảm giác như
tiếng nói của mình lập tức bị tiếng gió ào đến bạt hết về phía sau, hình như cô
chẳng nghe thấy gì, chỉ chăm chăm lao về phía trước. Anh nhìn thấy cách đó
không xa có cột đèn giao thông, trong bụng nghĩ, đợi cô dừng lại chỗ này, bất
kể ra sao cũng phải nói với cô dăm câu ba điều. Không ngờ đèn đỏ sờ sờ trước
mặt, cô không những không giảm tốc, còn rồ ga phóng vụt qua luôn.
“Em
điên rồi!” Anh không thể kiềm chế được nữa, đẩy vai cô một cái, gào toáng lên,
“Có muốn sống nữa không, đèn đỏ cũng vượt luôn hả?”. Lần này cô có phản ứng,
ngoái đầu lại, cười với anh. Anh chỉ nhìn thấy đằng sau tấm kính chắn gió trên
mũ bảo hiểm của cô, khoé môi cô hơi nhếch lên, vẻ không thèm đếm xỉa gì đến
đường xá trước mặt. Lúc cô ngoảnh mặt lại sau tiếng kêu hốt hoảng của Kỉ Đình,
một chiếc mô tô Honda trờ tới, cô vội vã ngoặt đầu xe. Chiếc mô tô lảo đảo một
lúc. Chủ nhân của chiếc Honda hạ cửa kính xuống, chửi bới một tràng bằng tiếng
địa phương, Chỉ An dùng một tay đẩy kính chắn gió của chiếc mũ bảo hiểm, rồi
mỉm cười, đọ với người kia bằng động tác tay còn đơn giản dễ hiểu hơn. Trước nụ
cười cùng cử chỉ lay động lòng người của Chỉ An, người đàn ông trung niên ấy
sững sờ ngơ ngác mất mấy giây, cô không thèm để ý nữa, tiếp tục phóng xe đi
thẳng.
Biến
cố vừa xong khiến Kỉ Đình kinh hãi toát mồ hôi lạnh, khoảnh khắc chiếc xe Honda
kia trờ tới, anh nghĩ rằng mình sắp trở thành vong hồn dưới bánh xe đến nơi
rồi. Xưa nay anh đi lại cẩn thận, tự giác tuân thủ luật lệ giao thông, kể