
n cứ nói”, thầy Ngô điềm tĩnh bảo.
“Em có vài lời ạ”.
Mọi người nhất loạt đổ
dồn về phía người vừa lên tiếng, không ngờ đó là Mạc Úc Hoa xưa nay vốn lặng
lẽ, kiệm lời. Ai nấy nhìn nhau ngơ ngác. Thực ra, trong tình hình cạnh tranh
hiện nay giữa cô và Kì Đình, lúc này cô bày tỏ ý kiến là bất tiện nhất, có
điều, sự việc xảy ra hồi sáng, cô là người chứng kiến trực tiếp nhất, có cơ hội
để ra tay “dìm hàng” đối thủ như thế này, ai nỡ nào bỏ qua kia chứ?
“Úc
Hoa à? Em cứ nói đi.” Thầy Ngô cũng có vài phần ngỡ ngàng, nhưng vẫn bình tĩnh
mời Úc Hoa phát biểu.
Kì
Đình vẫn ngồi im, mặt mũi không chút biểu cảm, như thể mặc kệ mọi sự, đến việc
Mạc Úc Hoa lên tiếng, anh cũng không cảm giác ngạc nhiên gì lắm, chỉ buồn một
nỗi, nếu vì chuyện này mà việc thực tập bị gián đoạn, không chỉ thầy Tiền bị
mang tiếng, bản thân anh cũng đành phải khăn gói rời khỏi thành phố này để trở
về trường học nốt. Cho dù anh đã hạ quyết tâm tốt nghiệp xong sẽ ở lại đây,
nhưng ít nhất cũng phải mất ít nhất một năm nữa, cũng một năm thôi có lẽ cũng
đã tước mất của anh rất nhiều cơ hội gặp lại cô.
Anh chờ đợi ý kiến của Mạc Úc Hoa, hệt như chờ đợi lời phán quyết giáng xuống mình
vậy.
“Hôm nay em trực cùng ca với Kỉ Đình, theo quy định, một trong hai người chúng
em kê đơn thuốc, bắt buộc phải thông qua cả người kia nữa, nghĩa là, em đã xem
qua tờ đơn thuốc này, nhưng lại chỉ xem với thái độ qua loa, vậy nên trong việc
này em cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.”
Mạc
Úc Hoa vừa dứt lời, tiếng xì xào bán tán lập tức nổi lên râm ran khắp phòng
họp, người thì bảo cô tử tế, kẻ lại nói cô giả vờ giả vịt, tỏ vẻ này kia. Thầy
Ngô nhìn Úc Hoa hồi lâu, vẻ mặt rất khó hiểu, cuối cùng thầy thở dài, bảo rằng,
“Việc đã đến nước này, mọi người vẫn phải đưa ra quyết định cuối cùng”
Tất
cả mọi người rối rít thảo luận một hồi, các bác sĩ khác trong khoa đều chủ
trương là, “Việc to hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không có gì”, suy cho cùng, đơn thuốc
này cũng chưa bị chuyển ra ngoài phạm vi khoa, chưa gây ra hậu quả gì nghiêm
trọng, nên không nhất thiết phải làm ảnh hưởng đến tiền đồ của hai người trẻ
tuổi này. Vậy nên, chỉ cần đưa ra hình thức xử phạt cảnh cáo trong nội bộ khoa,
rồi cứ để đó theo dõi, nếu không tái phạm thì cho qua, còn nếu lại sai sót, sẽ
lập tức báo lên viện.
Lúc
tan cuộc họp, Kỉ Đình cùng mọi người lũ lượt ra về thẳng hoặc lại có bác sĩ nào
đó quen biết trong khoa vỗ vai anh, an ủi dăm câu ba điều, anh chỉ cười lấy lệ.
Thầy Ngô là người cuối cùng rời bước, lúc ra đến cửa, Kỉ Đình bỗng nghe thầy
Ngô nói với Úc Hoa, “Úc Hoa, em ở lại một chút”.
Đến
tối, Kỉ Đình tình cờ chạm mặt Úc Hoa ngay ở đầu cầu thang khu kí túc, cô vẫn
hệt như mọi khi, chỉ cười cười gật đầu, rồi đi ngang qua người anh, Kỉ Đình
cũng vậy, nhưng lúc đó cô bước qua rồi, anh vội cất lời, “Úc Hoa, cảm ơn cậu”. Trong
lòng anh hiểu rất rõ, bất kể mục đích của cô là gì, lần này cô cũng thiệt thòi
quá.
Mạc
Úc Hoa ngoái đầu nhìn anh, đầu cầu thang tối om, anh không thể nhìn rõ biểu
hiện trên gương mặt cô, giọng nói của anh cũng lãnh đạm, “Cám ơn tớ á? Cậu chớ
có lầm, tớ không có ý giúp cậu đâu, tớ chỉ nói sự thật thôi. Hơn nữa, tớ cũng
phải nói luôn với cậu, tớ ghét nhất là những người làm việc không chuyên tâm,
tuy thế, lần này lại phạm đúng lỗi ấy”.
“Tớ
cũng chỉ nói sự thật thôi, rằng bất kể cậu cố ý hay vô ý, kết quả vẫn là vẫn
giúp tớ, tớ vẫn nên cám ơn cậu, còn cậu có chập nhận hay không, tớ không để
tâm”, Kỉ Đình đáp.
Mạc Úc Hoa ngó anh, “Thế thì tớ lại phải nói thêm rằng, tớ khát khao được giữ
lại trong khoa hơn cậu nghĩ rất nhiều, có điều tớ không thèm để cậu thua tớ
theo cách này, lần sau cậu không gặp may thế đâu”. Khẩu khí của cô vẫn rắn rỏi,
Kỉ Đình mỉm cười , và anh tin cô cũng vậy.
Kỉ
Đình không thể không thừa nhận rằng, anh rất có cảm tình với những người con
gái có vẻ ngoài bình thường những tính tình khoáng đạt như Mạc Úc Hoa, nếu có
rơi vào hoàn cảnh tương tự, anh biết mình không hành xử được như cô. Từ lúc ấy,
hai người tuy vẫn ngấm ngầm là đối thủ cạnh tranh của nhau, nhưng mối quan hệ
của họ đã dần dà tốt lên, họ thường gặp nhau để bàn bạc về bệnh án, trao đổi
những điều tâm đắc, thi thoảng còn cùng dùng bữa ở nhà ăn bệnh viện. Đúng như
những gì thầy Viên đã nói, Mạc Úc Hoa tuy không đến mức giỏi giang lắm, nhưng
những nỗ lực cùng sự cần cù của cô hoàn toàn có thể bù lấp vào đó, xét về
chuyên môn, cô vốn lì lợm kiểu “không giải quyết cho xong quyết không từ bỏ”,
cơ hồ tất thảy thời gian dạo phố sắm sanh, trang điển ăn diện hay kết bè kết
bạn của con gái đều được cô đổ vào công việc hết, chỉ một điểm này thôi cũng đủ
để người ta tin rằng cô hoàn toàn có thể trở thành một bác sĩ giỏi. Đến Kỉ Đình
cũng tự thừa nhận trong lòng rằng, nếu người được giữ lại trong khoa là Mạc Úc
Hoa, anh chắc chắn tâm phục khẩu phục, còn Mạc Úc Hoa cũng dần dần thay đổi ấn
tượng xấu về Kỉ Đình như một kẻ xuất thân thuận lợi, vào được bệnh viện nhờ dựa
dẫm ”các mối quan hệ” và thứ gì cũng bày ra sẵn sàng.
Trong
bệnh vi