
Mùa hè năm 1989, theo
chân bố mẹ chuyển công tác, Kỉ Đình lần đầu tiên đặt chân đến thành phố phương Nam này, khi ấy
cậu vừa tròn mười một tuổi.
Mẹ Kỉ Đình vốn là người
miền Bắc, bố cậu – Kỉ Bồi Văn – lại sinh ra ở miền Nam.
Lớn lên, Kỉ Bồi Văn khăn
gói lên miền Bắc học chuyên ngành Vật lý, sau khi tốt nghiệp được giữ lại
trường giảng dạy, vợ ông cũng dạy khoa Văn cùng trường. Miệt mài với sự nghiệp
trồng người ở xứ sở này đã mười mấy năm, thế nhưng Kỉ Bồi Văn vẫn không quen
nổi với kiểu khí hậu khô lạnh ở miền Bắc. Đến lúc cậu con trai lên lớp năm, sau
khi liên hệ được với Đại học G ở tỉnh lỵ quê nhà, ông đã thuyết phục vợ chuyển
về sinh sống ở miền Nam.
Cố Duy Trinh, người bạn
tốt từ thuở ấu thơ của Kỉ Bồi Văn, cũng là Phó Chủ nhiệm khoa Thương mại của
Đại học G, đã dàn xếp đâu ra đấy, hết lòng giúp đỡ ông trong quá trình thuyên
chuyển công tác, thế nên ngay sau khi thu vén ổn thỏa căn nhà trong khu tập thể
cán bộ nhân viên trường, cả nhà Kỉ Bồi Văn lập tức sang tận nơi chào hỏi gia
đình họ Cố.
Bạn cũ lâu ngày mới hội
ngộ, hởi lòng hởi dạ xiết bao. Hàn thuyên một hồi, Kỉ Bồi Văn bèn hỏi đến bọn
trẻ nhà Cố Duy Trinh, “Sao không thấy hai viên ngọc quý nhà ông đâu?”.
Vợ chồng Cố Duy Trinh có
một cặp song sinh nữ, năm nay vừa lên tám. Mấy năm trước, khi hai cô bé vừa mới
vào lớp mẫu giáo, Kỉ Bồi Văn từng gặp mặt chúng, quả thực là sáng sủa đáng yêu
hiếm có.
Cố Duy Trinh nghe thấy
bèn hỏi vợ, “Phải rồi, hai đứa chạy biến đi đâu rồi em nhỉ?”.
Lúc ấy vẫn còn chạng
vạng, sắc trời chưa tối hẳn.
Vợ của Cố Duy Trinh là
Uông Phàm cười cười bảo: “Bọn trẻ ăn cơm xong, chắc chạy loăng quăng đâu đấy
thôi”.
Trong khu tập thể này có
không ít cô cậu trạc tuổi cặp song sinh nhà họ Cố, bình thường giờ này chúng
vẫn túm tụm với nhau, chạy nhảy đùa giỡn khắp nơi trong khuôn viên trường, đến
tối mịt mới mì về nhà làm bài tập. Cố Duy Trinh nghe vợ nói thế, cũng không lấy
làm lạ.
Vì mối giao tình giữa hai
ông chồng, Uông Phàm cùng Từ Thục Vân – vợ Kỉ Bồi Văn – cũng đã có dịp quen
biết nhau, nay mấy người lớn được dịp ngồi hàn huyên, đương nhiên tâm tình mãi
vẫn không hết chuyện. Vợ chồng Cố Duy Trinh không có con trai, trông thấy cậu
chàng Kỉ Đình tuy tuổi còn nhỏ song đã sớm chín chắn, lại khôi ngô nhã nhặn
liền không ngớt lời khen ngợi, bao nhiêu tình cảm yêu mến cứ dào dạt tuôn ra.
Cố Duy Trinh cười bảo với Kỉ Bồi Văn, “Ông Kỉ này, từ nay hai gia đình chúng ta
được ở gần nhau rồi, phải coi nhau như người một nhà nhé, mà nếu có thể trở thành
người một nhà thật thì đúng là chuyện tốt đẹp đấy”.
Vợ chồng Kỉ Bồi Văn hiểu
ngay ý tứ trong lời ông bạn, cả mấy người bất chợt nhìn nhau cười ha hả. Uông
Phàm cố nén cười trách chồng, “Con cái mới tí tuổi đầu mà anh đã tính toán như
thế sao?”.
“Cứ cho là tính toán đi,
cũng là một phép tính đáng hài lòng đấy chứ. Cậu cả nhà anh Kỉ được dạy dỗ đến
nơi đến chốn, làm sao mà chê vào đâu được, có điều không biết cô nào nhà mình
có được cái phúc phận này thôi”, Cố Duy Trinh bảo.
Vợ chồng Kỉ Bồi Văn ngoài
miệng chối đây đẩy, thế nhưng khi liếc sang cậu con trai, trong lòng không nén
nổi khấp khởi mừng rỡ.
Kỉ Đình ngồi một bên, làm
gì không hiểu được ý tứ trong những lời bông đùa của người lớn, se sẽ đỏ ửng
mặt, nhưng cậu không góp lời. Do được cha dạy dỗ nghiêm khắc từ nhỏ nên trước
nay cậu luôn là một đứa trẻ lễ phép, biết điều, nhưng nghe mãi những lời thế
này, dần dà cậu cũng thấy vài phần chán ngán.
Rốt cuộc thì vẫn là mẹ
hiểu lòng con trai, Từ Thục Vân phát hiện ra Kỉ Đình cứ nhấp nhổm không yên,
nghĩ là do cậu còn tâm tính trẻ con nên không hào hứng với những cuộc trò
chuyện của người lớn, bèn bảo, “Nếu thấy chán, con cứ đi loăng quăng đâu đó một
chút, ngày đầu tiên đến đây vẫn chưa quen, đừng đi xa quá là được”.
Kỉ Đình như thể được lệnh
tha bổng, nhưng lại không tiện tỏ ra mừng rỡ quá, nên chỉ dạ vâng chào hỏi vợ
chồng Cố Duy Trinh rồi bước ra khỏi nhà họ Cố.
Khu tập thể cán bộ nhân
viên trường khi ấy chỉ vỏn vẹn chưa đến chục dãy nhà cao không quá ba tầng,
được xây dựng từ vài chục năm về trước, cũ kỹ lắm rồi. Ngăn giữa các dãy nhà là
những đám cây cỏ um tùm, phía trước phía sau các khối nhà đều có một thảm cỏ
xanh tươi mơn mởn, những dây thường xuân xanh rì rậm rạp cùng những giống cây
leo dại mọc hoang khác bám kín những vách tường bong tróc lở loang hướng về
phía mặt trời, từ xa xa nhìn lại, cảnh sắc thật lãng mạn, nên thơ!
Đương nhiên, cậu nhóc
mười một tuổi Kỉ Đình chẳng thưởng thức mấy thứ này làm gì, nhà mới của cậu
cách nhà chú Cố đúng một dãy, cậu men theo con đường nhỏ rêu bám đầy trong
khuôn viên trường, dạo quanh ngó nghiêng đầy vẻ tò mò.
Khu tập thể cán bộ nhân
viên trường cách khu sinh hoạt của sinh viên một quãng, thế nên ở nơi này không
có vẻ đông đúc ồn ào của trường đại học, chỉ lơ thơ mấy khóm hai, ba đứa trẻ
tíu tít, lăng xăng chơi trốn tìm. Kỉ Đình nghĩ bụng, có lẽ hai cô con gái song
sinh nhà chú Cố cũng ở trong đám này đây.
Lúc ấy, sắc trời dần ngả
màu ảm đạm. Bóng tối buông xuống,