
àm một đôi giầy thật tốt khiến cho đôi chân thoải mái.
Nhưng mà cô lại không biết cỡ giầy của ông là bao nhiêu, vì vậy phải đi hỏi
bố mẹ chồng rồi, hai người cũng không ngờ cô lại có lòng như vậy, khen
cô là một đứa nhỏ rất hiếu thuận.
"Ông cụ đi giầy cỡ bốn hai, chỉ là luôn nói chân trái có chút thừa hơn chân phải, dù sao cũng cùng một
đôi giày nhưng lại luôn nói lòng bàn chân không thoải mái. Cho nên hay
là cứ mua ở bên ngoài để cho ông cụ đỡ xoi mói." Hài lòng mới là lạ,
Triệu Quốc Đống biết rõ tính tình của cha mình, chỉ không muốn tấm lòng
hiếu thảo của con dâu lại bị ông cụ làm cho mất mát.
Bà nội Điền
Mật Nhi làm rất nhiều loại giầy để mang bán, trong đó có nhiều nhất là
loại dành cho chân đi hành quân, biết cách làm sao để cho chân người ta
khi đi vào sẽ thoải mái hơn. Điền Mật Nhi và mẹ của mình là hai người
được bà truyền nghề cho, không dám nói là có thể làm tốt hơn bà nhưng
cũng không kém hơn là mấy. Cô đối với mình rât có lòng tin, đã nói muốn
tỏ một chút hiếu tâm thì tự tay mình làm sẽ có thành ý hơn.
Bà
Phương Di và ông Triệu Quốc Đống lẳng lặng nhìn nhau, cảm thấy nên yên
lặng theo dõi biến hóa đi, thật bất đắc dĩ mới mua ở bên ngoài dù sao
cũng không thể bác bỏ tấm lòng của con dâu được.
Điền Mật Nhi tỉ
mỉ chọn vải gấm màu đen nhánh có hoa văn hình mây làm mũi giầy, đế giầy
lót vải trắng hơi dầy, hồi tưởng lại lời dạy của bà nội khi làm phải chú ý đến từng chi tiết, chỗ nào lõm thì nên mỏng một chút, chỗ nào lồi thì thiết kê dầy một chút. Loại đế giày này nếu người bình thường đi vào sẽ cảm thấy rất kích chân, nhưng với những người chân có bệnh thì khi vào
đặc biệt sẽ rất thoải mái, các bộ phận đều có đáy giầy nâng đỡ, hóa giải phần nào đau đớn mỗi khi đi bộ.
Tập trung làm mấy ngày cuối cùng cũng làm xong, coi như bà Phương Di và ông Triệu Quốc Đống không hiểu
những thứ này, nhưng khi nhìn liền so sánh với cái kia của ông cụ tự hào là tốt hơn nhiều, đi vào rất thoải mái.
Ông cụ ở cùng với người
con cả là Triệu Quốc Lương, Triệu Quốc Lương chỉ có một người con đã lên thành phố nhậm chức làm việc cho chính phủ vì vậy mang cả nhà cùng đi.
Em trai Triệu Quốc Đống là Triệu Quốc Lập cũng cùng cả nhà đi ra nước
ngoài, nói là năm nay không kịp về sau này có cơ hội sẽ đoàn tụ . Như
vậy số người còn lại trong nhà liền đơn giản một chút, cũng không cần
chuẩn bị quà tặng cho những người đó, còn bác trai và bác gái thì chọn
quà tinh xảo một chút là được.
Mới đầu cả nhà chuẩn bị lái xe trở về, nhưng bây giờ ở phía Bắc đang có bão tuyết, trời lạnh đường trơn,
đi ăn tết mà xảy sự cố cũng không tốt, cho nên thay đổi quyết định đi về bằng xe lửa. Hiện tại xe lửa còn chưa có tăng tốc, qua một ngày một đêm mới có thể đến, khi đến đó cũng rất vừa thời gian.
Khi xuống xe
thì có cảnh vệ viện tới đón, cũng không trách được bà Phương Di người
mỏng manh yếu ớt như vậy không ngại mang theo bao lớn bao nhỏ trở về.
Nhà mẹ đẻ của bà Phương Di trước kia cùng ở trong một quân khu đại viện
với Triệu gia, nhưng về sau bố của bà mất đi trong nhà cũng không có ai
có tiền đồ tiếp theo đó cũng đều đã phân tán đi ra ngoài. Nhưng anh của
bà còn một ngôi nhà ở chỗ này, bình thường hiếm khi được gặp nhau nay có dịp trở lại mang theo không ít đặc sản và quà tặng.
Trong nhà
vào lúc này chỉ có mỗi ông cụ, vợ chồng Triệu Quốc Lương vẫn còn đang
làm việc, sau khi cung kính chào hỏi Điền Mật Nhi liền yên lặng để cho
đôi mắt như rada quan sát từ trên xuống dưới.
Hiển nhiên phong
thái không kiêu ngạo cũng không tự ti của cô rất vừa mắt của ông cụ,
cũng không xảy ra bi kịch đời trước. Ông cụ gật đầu nói: "Cũng mệt rồi,
trước tiên đi nghỉ ngơi một chút, buổi tối chờ anh chị cả con trở lại
thì cả nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm."
Bà Phương Di từ nhỏ đã ở trước mặt ông cụ màlớn lên nên đối với ông không có cảm giác sợ hãi,
xem ông như cha ruột của mình thể hiện thái độ vô cùng thân mật. Ông cụ
cả đời không có con gái, đối với người con dâu cũng là con gái của chiến hữu cũ này từ nhỏ đã nuông chiều, so với con mình còn yêu thương hơn.
"Mệt mỏi gì đâu, lên xe lửa thoáng một cái liền muốn ngủ, khi xuống đến nơi
mới lấy lại được tinh thần! Cha, con dâu của con chắc cũng không tệ chứ! Thật là tinh mắt! Điền Mật tự tay làm cho cha một đôi giày, người xem
nhất định sẽ rất thích, cùng với cái trước kia mà cha vẫn thích... Rất
giống! Điền Mật mau lấy ra cho ông nội thử một chút."
Điền Mật
Nhi lấy giày ra, ông cụ vừa nhìn một cái liền nhận ra đây đúng là loại
giầy mà mình vẫn tâm tâm niệm niệm muốn có.... Nhìn thấy ông cụ thích,
bà Phương Di và Điền Mật Nhi mỗi người một bên đi vào cho ông, ông cụ
mừng rỡ môi cũng mau vểnh lên, không ngờ trước khi chết còn có thể đi
đôi giày như thế này, có thể mãn nguyện rồi.
Triệu Quốc Lương bọn họ tan việc muộn, bà Phương Di nói về nhà cũng không phải là khách,
liền vào phòng bếp làm cơm tối. Điền Mật Nhi lại được dịp biểu hiện tài
nấu nướng, hương vị chua cay, đối với khẩu vị của ông cụ lại vô cùng
hợp. Vốn là đối với Điền Mật Nhi còn muốn xem xét