
được rồi.
Tuy nhà của Vương Vi lợi hại, nhưng với sự thật như đóng đinh trên ván này nhà bọn họ cũng không còn biện pháp mở mắt nói mò giúp đỡ lật lại bản án, hai người cách gì cũng đều thử nhưng đều thất bại, còn tới tìm cả Điền Mật Nhi hỏi cô có biện pháp nào hay không.
Đúng là ăn không thấy thịt lại còn phải nhọc thân lo lắng cho người khác, Triệu Phương Nghị chỉ là một đại đội trưởng nho nhỏ, là không có năng lực giúp một tay. Hai người họ cũng chỉ là ôm thử hy vọng hỏi một chút, mặc dù thất vọng nhưng không có oán giận.
Bởi vì chuyện này mà không thiếu người vô tội bị dính líu vào đó, có lớp học hầu như tất cả mọi thành viên đều đi tham gia biểu tình, chỉ có hai đến ba người không đi mà thôi, những người bị liên đới đều đuổi học, năm đó để có đạt được bằng tốt nghiệp thì các sinh viên đều phải qua kiểm tra xác định không có vấn đề gì liên quan đến chính trị mới được cấp bằng.
Ban đầu có mấy người trong kí túc xá cũng bị dính líu đến, mặc kệ là sống tốt hay không tốt với nhau nhưng đều là bạn học chung một lớp, cô phải có nghĩa vụ đến gõ chuông báo động cho bọn họ. Nói bóng nói gió cảnh cáo một phen, Tống Kha luôn có quan hệ tốt với Điền Mật Nhi, đối với lời nói cô thấy rất tin tưởng. Hai người còn lại, một người có ý định không ở nơi này, một người lại có suy nghĩ muốn câu được một con rùa vàng.
Nhưng đối với Điền Mật Nhi mà nói việc này cũng có cái tốt, sau khi sự việc biểu tình trôi qua tất cả các trường đại học đều được nghỉ một thời gian, hiếm có khi có được những ngày thanh nhàn như vậy. Quân khu của Triệu Phương Nghị chuẩn bị tổ chức đại hội tỷ võ, nên quyết định cấm trại ba tháng để huấn luyện, cô ở thủ đô cũng không có việc gì làm liền mua vé quay về nhà.
Mặc dù hiện tại cha mẹ của cô cũng có nhà ở thành phố nhưng dù sao cũng là con gái đã gả ra ngoài, coi như có được nghỉ cũng phải trở về chăm sóc cha mẹ chồng. Rất không may là lúc này Triệu Phương Mỹ lại trở về dưỡng thai, kết hôn đã mấy năm không dễ dàng mang thai được, hiện tại cô ta tràn đầy niềm tin, cảm thấy việc nhìn bà mẹ chồng sẽ bị tức giận không đâu, nên trở về nhà mẹ đẻ để tiện mọi bề.
Tính khí của Triệu Phương Mỹ vốn đã không tốt, sau khi mang thai đối với ai cũng vênh mặt hất hàm sai khiến, một lát lại than Triệu Tử Hiên không có trở về cùng với mình, một lát lại nói dì giúp việc nấu cơm ăn không ngon. Khi Điền Mật Nhi trở lại, có người nấu nướng đồ ăn ngon rất hợp khẩu vị nên liền coi cô như bảo mẫu mà sai bảo.
Rốt cuộc cũng là con ruột của mình, ai mà không đau lòng, bà Phương Di cũng khuyên Điền Mật Nhi đừng chấp nhặt với em chồng làm gì, tình huống của em nó bây giờ rất đặc biệt.
Vốn còn muốn về nhà chồng ở hai ngày sau đó trở về thăm cha mẹ nhưng bây giờ lại bị giữ lại để phục vụ cô em chồng, chuyện gì đang xảy ra hả trời. Đều nói là người trong nhà, nếu nói không phục vụ vậy thì coi như là trở mặt rồi, Lý Kiều Dương bảo cô cứ mặc kệ, trực tiếp về nhà mẹ đẻ là được, thật ra thì cô cũng nghĩ đến việc này nhưng ở giữa còn có Triệu Phương Nghị, còn có các bậc trưởng bối nữa, mỗi nhà nhà nào mà chẳng có hũ mắm thối.
Cơm tối, bảy đĩa tám bát, điều là những món mà Triệu Phương Mỹ yêu cầu, lại thêm các loại đồ ăn dinh dường mà bà Phương Di muốn bồi bổ cho con gái nữa.
Điền Mật Nhi vừa mới bê ra một đĩa cua, Triệu Phương Mỹ đã ngồi xuống ăn trước, bà Phương Di ngồi ở bên cạnh gắp thức ăn cho con gái. Điền Mật Nhi liền mời Triệu Quốc Đống: "Cha, mau tới nếm thử con cua này! Buổi trưa Kiều Dương mới mang tới, tháng này đang là mùa cua nên rất mập."
Vừa đem con cua đặt lên bàn, Triệu Phương Mỹ liền thét lên: "Chị không phải đã biết tôi đang mang thai sao!Không thể ăn cua hay sao! Đầu óc chị nghĩ cái gì vậy!"
Triệu Quốc Đống thấy con mình nói lời này thật quá đáng nên đặt đũa xuống, nói: "Con không ăn được nên không cho người khác ăn hay sao! Nhiều đồ như vậy còn sợ ăn không đủ à."
Triệu Phương Mỹ liền cậy mạnh không nói đạo lý, không thèm để ý nói: "Con nhìn đã thấy khó chịu! Ngửi liền thấy ghê tởm rồi."
Phương Di vừa nghe thấy con mình nói buồn nôn liền bảo Điền Mật Nhi đem món cua bê xuống, trước đây đã bị nôn nghén suốt hai tháng, hai ngày nay vừa ngừng một chút nên cũng không mong sẽ lặp lại lần nữa. Nhìn con gái ngày nào cũng nôn nghén rất khổ sở nhìn thôi đã thấy rất đau lòng rồi.
Điền Mật Nhi tức nghẹn đầy trong lồng ngực, đến phòng bếp lấy túi đem tất cả cua cho vào, cơm cũng không ăn, cầm chìa khóa xe định đi. Có thể đã nhận ra con gái mình quả thật quá mức, bà Phương Di vội ngăn cô lại: "Con xem cơm đều đã nấu xong rồi còn muốn đi đâu nữa!"
Điền Mật Nhi không giận không cáu chỉ bình thản nói: "Con mang cái này cho mẹ của con, bọn họ ăn sẽ không thấy buồn nôn.
"Em con không phải có ý đó đâu, nó bây giờ không phải đang trong tình huống đặc biệt hay sao con hãy thông cảm cho nó một chút." Phương Di nói.
Điền Mật Nhi thật không phải muốn so đo, nếu không nhất định sẽ hỏi bà một chút rốt cuộc là mang thai hay còn thêm bệnh thiếu não nữa.
"Mẹ, con không sao, cua để lạnh ăn sẽ không ngon, nghĩ vậy nên mới vội vàn