Old school Swatch Watches
Biết Tỏ Cùng Ai

Biết Tỏ Cùng Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322334

Bình chọn: 8.5.00/10/233 lượt.

Nhà quí tộc - Cha con - Người ngư phủ trên băng đảo - Nước mắt của con nhạn lạc bầy - Anh em nhà Kramazov - Notre dame de Paris - Khải hoàn môn - Lana..." cả một thư viện thu hẹp. Ngoài những quyển sách dịch ra Vũ Vi cũng nhìn thấy những quyển sách về văn học Trung Quốc "Chuyện xưa và nay - Bá Gia Từ - Thạch điểm đầu - Thi kinh thông dịch..." Tất cả 50 mấy cuốn. Mắt Vi như hoa lên tính mê sách ngày nào của nàng như trở lại. Vi mê sách lắm, nhưng có việc vì công việc đã lâu nàng không có cơ hội để đọc, bây giờ ở đây có cả rừng sách thế này thì còn gì bằng. Kéo một quyển khác ra, Vũ Vi đọc thấy "Huyền cơ túy cẩm" đây là một cuốn sách chơi chữ của Trung Quốc. Cũng trên trang đầu nàng cũng thấy một hàng chữ khác của Nhược Trần.

"Mua được quyển sách gần như tuyệt bản này với giá cao vẫn không uổng, tuyệt thật"

Tháng 2 năm 1963

"Nhược Trần"

Lật thêm vài trang Vũ Vi đọc phớt qua những bài thơ Bửu tháp, Hồi văn - Phượng thắng và các thể thơ lạ lùng khác. Nàng như bị cuốn hút theo, mãi đến lúc Vi quay lại, nàng mới đỏ mặt với cái nhìn của ông Nghị.

- Tôi có thể mượn quyển này về phòng xem được không?

Vi hỏi. Ông Nghị gật đầu.

- Sách ở phòng này cô muốn xem cuốn quyển nào cứ lấy, chỉ cần xem xong mong cô để lại đúng chỗ là được.

Vũ Vi chớp mắt.

- Bây giờ tôi mới biết ông là người giàu có thật.

Ông Nghị cười, nụ cười có vẻ buồn phiền.

- Vâng tôi giàu lắm, nhưng cũng thật nghèo. Tôi đã đánh mất đi nhiều thứ...

Vũ Vi không hiểu ông Nghị đã mất mát những gì, nhưng cũng không tò mò hỏi. Trước mắt nàng chỉ có một kho tàng sách quý giá. một lúc thật lâu Vi mới đưa ông Nghị về phòng riêng của ông. Đó là căn phòng rông trải thảm xanh với những vật trang trí cùng màu Vũ Vi có cảm giác như mình đang ngụp trong biển cả.

Cửa sổ đối điện với thung lũng. Nhìn xuống có thể trông thấy bao quát thành phố Đài Bắc. Đẹp thật! Vũ Vi buột miệng. Nhìn lên bờ tường cạnh khung cửa, nàng lại thấy một bài thơ khác.

"Chiều buồn như mây.

Lòng ta bâng khuâng.

Như những con trăng sầu.

Hồn chợt buồn như lá thu".

Vũ Vi quay lại nhìn ông Nghị như muốn tìm một cái gì trên khuôn mặt già nua. Đâu có gì toàn vẹn trên cuộc đời nầy thì con người cũng chưa hẳn có đủ tất cả. Nếu họ giàu về vật chất thì trên phương diện tinh thần họ cũng phải thiếu thốn. Vi nghĩ vớ vẩn mãi đến lúc ông Nghị nhận chuông trên đầu giường.

- Để Thúy Liên nó đưa cô xem phòng riêng của cô nhé? Sau bữa cơm nếu cô có gì thắc mắc cứ đến đây tôi sẵn sàng trả lời cô.

Thúy Liên đưa Vũ Vi qua một căn phòng gần đấy. Phòng được trang trí toàn màu hồng từ bàn trang điểm, tủ áo đến giường ngủ. Vi thích thú trong sự ngạc nhiên, từ khi bước chân vào "Vườn mưa gió" đến giờ nàng thấy cái gì cũng lạ và lộng lẫy. Vi có cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới nào khác.

- Thưa cô, cô còn cần điều chi nữa không?

Câu hỏi của Thúy Liên mang Vi về thực tại.

- Thôi cám ơn.

Đợi Thúy Liên ra khỏi phòng, Vũ Vi khép cửa lại rồi đến thẳng cửa sổ. Pho tượng đá nằm trong tầm mắt nàng vì căn phòng hướng về phía vườn. - đây nàng có thể thấy được cả những dãy núi xa xa. Tiếng chim và côn trùng tạo thành một bản nhạc đại hòa tấu. Vũ Vi đắm chìm trong cơn mộng, nàng không muốn rời khung cửa.

Quyển sách lấy từ thư phòng vẫn còn để trên bàn Vũ Vi bước đến cầm lên, chợt một mảnh giấy rơi xuống đất nàng vội cúi xuống nhặt lên. Đây là một bức phát họa, người trong tranh là ông Nghị, bên cạnh có hàng chữ nhỏ bằng bút chì, chữ đã nhạt nhòa nhưng Vi vẫn đọc được.

"Ảnh của cha

Nhược Trần vẽ.

Mùa xuân 1963". Trong buổi cơm tối, Vũ Vi lại đối diện với ông Nghị. Vì sức khỏe kém ông Nghị chẳng thể xuống lầu, nên bữa cơm được dọn nơi phòng khách ở tầng hai, dưới ánh đèn nhạt gian phòng trông thật ấm cúng, khuôn mặt của ông Nghị có vẻ dễ chịu hơn lúc ở bệnh viện.

- Cô Vi, cô thấy gian phòng dành cho cô thế nào?

Ông Nghị hỏi, Vũ Vi thành thật

- Với tôi nó có vẻ sang trọng quá! Từ ngày gia đình bị phá sản đến nay, tôi chưa hề dám mơ được ở một căn phòng như vậy.

Ông Nghị nhìn Vi với ánh mắt thông cảm.

- Người dễ thương như cô phải có một căn phòng như vậy mới thích hợp.

Vũ Vi yên lặng, bây giờ nàng có vẻ dễ thương hơn. Chiếc balouse trắng đã được xếp vào ngăn tủ. Vi mặc chiếc pull cổ cao màu đen với quần tây dài màu đỏ, áo quần tuy cũ nhưng vẫn không làm cho Vi mất đi vẻ trẻ trung.

- Cô phải ở trong một ngôi nhà thế này mới thich hợp. Nhất là với người thích đọc sách và ưa mơ mộng như cô...

Vũ Vi cười tươi.

- Theo ông tôi là người thích mơ mộng lắm à?

- Ở vào tuổi của cô không phân trai hay gái ai cũng đều thích mơ mộng cả. Ngay cả tôi khi xưa cũng vậy.

Vũ Vi lắc đầu.

- Đáng tiếc thật, thế mà tôi cứ nghĩ là mình không hề có được những giây phút như vậy chứ. Ông nghĩ xem suốt ngày tôi phải quây cuồng trong công việc thì làm sao rỗi rảnh được để mơ mộng chứ? Tôi chỉ mong sao hai đứa em mình có cơm ăn và mỗi năm có tiền để đóng học phí là yên lòng rồi.

Ông Nghị yên lặng nhìn Vi.

- Từ đây cô khỏi phải lo chuyện đó nữa cô Vi ạ. Và Ông rót một cốc rượu nâng cao lên, nói.

- Nếu tôi sống thêm đư