Polly po-cket
Biến Yêu Thành Cưới

Biến Yêu Thành Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324542

Bình chọn: 8.00/10/454 lượt.

bách hợp đang nở.

Cô lấy tay chạm vào cánh hoa, vẫn còn ướt nước, hẳn là mới được đặt ở đây.

Người như Suzie đương nhiên có nhiều người nhớ đến. Nếu như người nằm dưới này là cô, có lẽ sẽ chẳng có ai nhớ tới.

Đấy, ngay cả ở chỗ này rồi, cô vẫn còn có thể ước ao đố kỵ được…

Dương Cẩm Ngưng ngồi lại một lát mới đứng dậy rời khỏi đây.

Taxi ở đây không nhiều, cũng may điểm xe buýt cách đây không xa lắm. Cô thong thả đi tới bến xe buýt. Thực ra lần này cô tới đây, rất có thể là lần cuối cùng, cô không muốn đối mặt với Suzie, cho dù là nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa.

Một chiếc xe buýt gần đó đã khởi động, cô vẫn chậm rãi mà bước đi, ngay cả chạy theo cho kịp cũng không muốn. Đi rồi thì thôi, ngồi xe sau cũng được.

Vẫn giống như trong quá khứ, cô ngồi ở sát cửa sổ, chốc lát sau, xe bắt đầu chạy.

Từ điểm này người lên xe rất ít, dăm ba người thưa thớt…

~ 3 ~

Xe lăn bánh được một lúc lâu, Dương Cẩm Ngưng vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Đến một điểm dừng, xe buýt lướt vượt qua một chiếc xe đang dừng bên đường cô mới có phản ứng. Cô quay ra nhìn theo, biển số xe kia vô cùng quen thuộc, ngay cả chiếc xe cô nhìn cũng rất quen. Cô vẫn nhìn theo chiếc xe đó, trong lòng vẫn đang tự nhủ chỉ là giống nhau thì bỗng thấy một đôi nam nữ đang đi về phía chiếc xe.

Không cần tìm cớ nữa, nghi ngờ của cô là đúng sự thực.

Những ngón tay cô nắm chặt lại một chỗ.

Người nằm kề gối với cô hóa ra là ở đây, còn người con gái bên cạnh anh ta cho dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra.

Hóa ra lần trước ở Cố thị, cô không hề nhìn nhầm.

Hoá ra, thím hai không nói sai, cô ta đã trở về, cô ta đang ở bên cạnh Cố Thừa Đông

Diệp Vãn Hi.

Như vậy, bọn họ xuất hiện ở chỗ này, đúng là không kỳ lạ nữa rồi. Bó hoa bách hợp kia nữa, đúng là đầy đủ cả.

Bản thân cô không biết rằng, ánh mắt hiện giờ của mình rất sắc bén.

Ai nói phụ nữ tượng trưng cho sự yếu đuối? Nếu như làm gì chạm tới giới hạn của họ, họ nhất định sẽ cho người khác biết phụ nữ không dễ trêu vào đâu.

Dương Cẩm Ngưng trở lại biệt thự Dạ Hoa, cô ngồi trên sô pha, day day trán.

Biết đâu cũng không phải như cô nghĩ, cô không nên lập tức ra hình phạt với Cố Thừa Đông hình phạt. Suy nghi cực đoan như vậy thật sự sẽ khiến cho chồng cô không chịu nổi, kể cả bản thân cô. Cô không thể vì người phụ nữ kia mà đánh mất lý trí của bản thân, không thể được…

Một lúc lâu sau giải tỏa được ấm ức trong lòng, cô mới gọi dì Trương đem cơm ra, tiếp tục làm sushi.

Cách làm rất đơn giản, mùi vị cũng khá ngon. Bản thân cô vốn không thích hản sản nhưng rong biển sau khi làm thành sushi thì cô lại ăn được.

Cô nếm thử mấy miếng, không đến nỗi nào. Dì Trương và dì Hoàng cũng đều ăn thử, cô còn bảo bọn họ mang một ít về nhà ăn.

Dương Cẩm Ngưng tỉ mỉ hướng dẫn cách làm cho dì Trương, rất kiên trì, nhưng thực ra chỉ là muốn ngọn lửa lo lắng trong lòng mình dịu xuống mà thôi. Cô biết bản thân là loại người nào, không chịu khuất phục, không chịu nhẫn nhục, càng không biết làm gì để khống chế lòng đố kỵ của bản thân, nhưng cô không thể biến mình thành một người mất đi lý trí được.

Chầm chậm giảng giải với dì Trương một lúc cũng khiến lòng cô lắng xuống rất nhiều.

Sau khi hai người làm về rồi, cô lại tự mình làm tiếp, lần này cô làm nhiều hơn lúc trước.

Khi Cố Thừa Đông trở về, cô vẫn còn đang làm dở. Mấy ngày nay sự thay đổi này của cô anh cũng gặp nhiều, nên chẳng ngạc nhiên nữa. Nhìn thoáng qua, anh dùng tay bốc một miếng, bỏ vào miệng.

Cô cúi đầu, mỉm cười. Cảm thấy tự nhiên rồi mới ngẩng đầu: “Mùi vị thế nào?”

“Không đến nỗi nào.” Anh cũng không ăn thêm miếng nữa, “So với trước kia mà nói.”

“Vậy thì ăn nhiều một chút.

“Hôm nay anh ăn cơm rồi.”

Nghe thấy bước chân anh bỏ đi, cô mới dừng tay lại: “Ăn ở đâu?”

“Vẫn là mấy chỗ gần đây thổi.”

Dương Cẩm Ngưng hít sâu: “Hôm nay anh đều ở công ty à?”

Có thể lời nói của cô có gì đó không đúng lắm, anh dừng lại ower bậc thang: “Không thì em nghĩ là ở đâu được?”

“Hôm nay có người nói với em nhìn thấy anh ở một chỗ, có lẽ người ta nhìn nhầm.”

“Ừ.” Anh không nói thêm gì nữa.

“Dương Cẩm Ngưng bỏ thứ trogn tay xuống, tìm thứ gì đó giả bộ lên lầu. Cũng may, cô cũng không có ý định nấu cơm.

Cô lên lầu, tâm trạng đã bị ảnh hưởng, ngay cả cảm giác chờ đợi cũng bị thay đổi. Trước đây nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô đều cảm thấy thoải mái nhưng hôm nay chỉ thấy vô cùng phiền toái. Cái tâm lý biến thái này lại một lần nữa quay về trong người, anh nhanh chóng đi tắm như thế lẽ nào là vì muốn rửa sạch mùi hương người con gái khác trên người?

Cố Thừa Đông tắm xong đi ra, thấy cô đang đờ người ngồi đó liền đi tới gần xoa đâu cô: “Nghĩ gì thế?”

“Không nghĩ gì cả, cũng không cần phải nghĩ.” Cô cố gắng nở nụ cười.

Anh gật đầu, hàng lông mày nhíu lại vẻ mệt mỏi.

Cô quỳ gối trên giường, day day trán cho anh: “Đỡ hơn chưa?”

Bỗng nhiên anh tóm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

“Em…” Cô vốn dĩ muốn nói hôm nay không thoải mãi, nhưng cố gắng dồn ép câu nói ấy xuống.

Chẳng phải vừa mói nói sẽ sống thật tốt ư, lẽ nào cô nói ra rồi lại tự mình p