
Không được! Nhất Hiểu Nguyệt
này thà chết trong hơn sống đục. Trước cũng chết, sau cũng
chết. Hừm! Cho mấy người một trận rồi chết sau cũng được.
- Tôi...tôi...Tôi liều chết với mấy người!
Tay bị trói chặt nên có chút khó chịu. Tôi cứ đá chân loạn xạ, khi con nhỏ đàn em của Lam Như vừa định tát tôi
thì tôi theo bản năng tránh đi, tiện thể gạt chân cho nó té
luôn. Hơ hơ...Không ngờ tôi đơn thân độc mã lại có thể đánh giỏi thế!!! Tương lai có thể nối nghiệp Lý Liên Kiệt. Hehe...
Oái! Tôi lại suy nghĩ vớ vẩn gì nữa vậy nè!!!
- Cô gái ngoan! Đừng có nhọc công nữa. Chúng tôi
tới 4 người, cô chỉ có một mình thôi à!!!-Tên đàn ông mà cô
gái kia dẫn về tiến gần đến tôi, nở nụ cười thật giống ác
quỷ. Tôi thật muốn khóc thét lên.
Thà để tôi bị Lâm Thế Ưu nhục nhã còn hơn là chết ở đây!!!
- Cấm lại gần tôi!!! Đồ điên!!!!!-Tôi gào tướng lên.
Binh...Tên khốn kiếp kia đột nhiên ngã quỵ xuống. Lâm Thế Ưu???
Sao giờ này mới tới hả??? Không đợi mùa trăng năm
sau đến hốt xác tôi luôn?!-Tôi lập tức biến cảm kích thành phẫn nộ. Huhu...May quá! Anh ta tới rồi, tôi cuối cùng cũng được
cứu rồi!!!!
- Hồ Lam Như? Cô dám bắt cóc người của tôi hả???
- Sao anh bênh vực nó quá vậy???-Hồ Lam Như hai mắt long lên sòng sọc.
- Cô là người không não hả? Bạn gái kiêm vợ sắp cưới của tôi đương nhiên tôi phải bênh vực. Không lẽ bênh cô!-Anh
ta hất mặt, tự tin nói.
- Hừ! Thứ mà tôi không có, người khác cũng đừng mong đụng vào được.
Dứt lời, nó dí sát cây dao lên cổ tôi. A!!!!! Giết người a!!!!
- Nè!...-Lâm Thế Ưu lập tức chạy tới hất con dao đó ra. Phù! Mém chết.
- Ê! Coi chừng!
Đằng sau anh là tên tâm thần khi nãy, hắn đang giơ cao cây gậy chuẩn bị đánh xuống.
Binh...Một cước của anh làm tên đó văng ra. Choa! Cao thủ võ lâm!
...
Sau khi kết thúc trận ẩu đả, tôi mới để ý thấy
trên người anh có khá nhiều vết thương. Bàn tay khi nãy hất con
dao ra đang chảy khá nhiều máu, vậy mà anh ta cứ dửng dưng như
không. Nước mắt tôi bị lòng tốt của anh cảm hóa, chảy ào ào
như sông, như suối!
- Đừng khóc! Đừng khóc! Không sao đâu!!!
- Bị như vậy còn nói không sao? Thế nào với anh mới là có sao hả???
- Mất em mới là có sao!
- Lắm lời!
- A?! Em dám mắng sếp mình lắm lời hả??? Gan nhỉ?
- Ừ! Mắng đó! Ngu như heo í!!!
- Ít ra không sợ ma là được!-Anh cố tình nói cho tôi nghe. Vẫn còn dám giỡn dai.
- Lâm-Thế-Ưu!!!! Anh nói cái gì đó????
Buổi tối, khi ngồi ngây ra ở nhà thì tôi có cảm
giác sao bỗng dưng mọi chuyện xảy ra lãng xẹt như thế??? Ờ
thì...Lúc...lúc anh ta cứu tôi, quả thật...có chút kích động.
Sặc, nhưng...không thể nào là...
Reng reng...
- Alô? Cổ Ngân Châu? Bà biết bây giờ là mấy giờ
không hả???-Tôi có chút bực bội. Nó bên kia đầu dây cười nham
nhở:
[Haha!!! Bạn hiền không cần gắt lên thế đâu! Chỉ là...thỉnh thoảng phone tới hỏi thăm thôi! Hề hề...'>
Hừm...Hỏi thăm? Hứ! Là dò xem tôi có phải còn ế chỏng gọng hay không ấy chứ.
- Tốt bụng quá nhỉ? Có cần tôi mỗi tối đều thắp nhang, quay về hướng Tây Bắc mà cảm tạ bà không hả???
[Haizzz...Nói chuyện sao mà khó nghe thế nhỉ? Này!
Bà không lo chăm chút sửa lại cái tính hay hét của mình là ế
thật đó!!!'>
- Bà...
Quả nhiên chẳng có gì tốt lành hết!!! Tức quá!!! Cúp máy thôi!
Kinh kong...Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên. Tôi
sững sờ nhìn người trước mắt, tim như thắt lại, khó chịu vô
cùng...
Tâm
trạng tôi vốn chả tốt đẹp gì, vậy mà khi nhìn thấy gương mặt
thuể não của anh ta thì…càng thấy bức rức, khó chịu.
-Uả??? Giờ này anh không ở nhà mà đến đây làm gì vậy???-Tôi có chút thắc mắc. Tay hắn bị thương đã đành, nay trên đầu còn quấn
băng dày cộm. Tội nghiệp thật!
-Hiểu Nguyệt! Nói đi cũng phải nói lại nha. Anh là ân nhân cứu mạng
của em đó!!! Chưa gì đã kiếm cớ đuổi người ta đi!!!-Anh ta mặt
mày nhăn nhó. Tôi chột dạ:
-Hồi…hồi nào? Chỉ…chỉ biết nghi tốt cho người xấu không a…
-Hả? Cái gì???-Anh ta nghe dứt câu liền trợn mắt nhìn tôi chằm chằm.
-Í quên…Là…là nghi xấu cho người tốt mới đúng. Nhầm!
-Em học văn thật là tệ. Đó! Ngay cả trình độ giao tiếp cũng kém. Không biết mời người ta vào nhà à???
Bỗng dưng tôi thấy mắt như hoa lên, đầu thì ong ong nhức nhối. Sao khó chịu thế này???
Thế nhưng, nếu không muốn bị anh ta nói móc nói méo thì tốt nhất
nên ngoan ngoãn mà mở cửa. Vừa nghĩ đến đó, tôi âm thầm thở
dài rồi bước ra mở cửa thả hổ vào nhà. Huhu...Ông trời ơi!
Làm ơn thương tình con hiền lành nhân đức mà cứu con đi!!!
*********