
làm niềm vui của mình. Hắn ganh tị với những ai
hạnh phúc hơn hắn. Vì vậy mà khi thấy em, thấy nụ cười trên môi em thì hắn lại
không thể chịu được. Tại sao đến một đứa ăn mày cũng có thể cười tươi được như
vậy trong khi hắn lại chưa bao giờ làm được điều đó?
Chính vì vậy mà hắn
quyết định sẽ làm cho nụ cười trên môi em biến mất mãi mãi, thay vào đó là
những giọt nước mắt không bao giờ có thể ngừng được.
Hắn rời mắt khỏi em,
quay đi chỗ khác, hờ hững buông câu không chút tình người:
- Mặc kệ nó!
Liz lắc đầu, cậu đi ra
ngoài rồi đóng cửa lại vì cậu biết có nói sao đi nữa thì cũng không thể thay
đổi được quyết định của hắn. Bây giờ chỉ còn lại một mình hắn trong nhà, cảm
giác cô đơn, lạc lỏng lại ập đến khiến hắn không tài nào chịu được. Hắn bật
nhạc lên nghe, vặn volume to hết cỡ để lấn át đi sự yên lặng đến rợn người
trong căn nhà này.
Hắn nằm dài trên ghế
sofa, một tay buông thỏng còn một tay làm gối. Cảm giác buồn ngủ đang không
ngừng thôi thúc hắn, mi mắt nặng trĩu từ từ rủ xuống mang theo những buồn phiền
đi sâu vào giấc ngủ.
Hắn vừa chợp mắt được
chút xíu thì hình ảnh cha hắn cầm súng bắn chết mẹ hắn lại hiện lên khiến hắn
bừng tỉnh. Hắn vẫn nhớ như in cái ngày đó, đó là ngày sinh nhật năm hắn 3 tuổi.
Cái tuổi mà cha hắn cho là đủ lớn để có thể bắt mẹ hắn rời xa hắn mãi mãi. Cha
hắn đã giết mẹ hắn chỉ bằng một cái bóp cò. Chỉ vì một quy định nghiêm ngặt
trong Leaders là con trai của người thừa kế chức vụ tối cao không được yêu và
lấy người con gái có thân phận thấp kém. Nếu làm trái với quy định thì sẽ bị
tước quyền thừa kế và bị trục xuất khỏi Leaders với hai bàn tay trắng mà cha
hắn đã nhẫn tâm giết chết người đàn bà ông yêu. Vì cha hắn là một người có tham
vọng rất lớn, ông không muốn chỉ vì một người đàn bà mà đánh mất cả tương lai
của mình được nên ông đã chọn cách giết chết bà. Ông đã không ngần ngại mà cho
hắn thấy cảnh tượng tàn khốc đó dù ông biết là hắn sẽ rất hận ông. Nhưng vì ông
muốn cho hắn biết quyền lực, địa vị, tiền bạc là trên hết không nên vì một
người phụ nữ mà đánh mất tất cả nên ông mới phải làm vậy.
Hắn cũng giống như cha
hắn, đều là người có tham vọng lớn. Nên dù có hận ông, thì hắn vẫn muốn thừa kế
chức vụ tối cao đó. Ông đã chọn Jane - con của người đứng sau ông một bậc, đồng
thời cũng là bạn thân của ông là người vợ sau này của hắn. Tuy hắn không thích
nhưng cũng không phản đối, vì dù sao Jane cũng là một cô bé rất xinh đẹp và
quyền quý nên rất xứng đáng với ngôi vị phu nhân của hắn.
Hắn tắt nhạc rồi với
tay lấy cái điện thoại trên bàn, bấm số và định gọi cho ai đó thì Liz bước vào,
đi bên cạnh cậu là em đang run lên bần bật vì lạnh. Liz khuyên mãi mà em vẫn
không chịu nghe lời cậu đi vào trong. Vì em sợ Zin, chưa có sự đồng ý của hắn
thì có cho vàng em cũng không dám bước chân ra khỏi chỗ đó. Nên cậu đã gạt em,
nói là Zin bảo cậu xuống dẫn em lên thì em mới gật đầu đi theo. Lúc đó cậu đã
bật cười và thầm nghĩ: “Người gì đâu mà nghe lời quá vậy không biết!”
Hắn để điện thoại lại
chỗ cũ, đứng khoanh tay và dựa người vào bàn. Em thấy hắn thì vội núp sau lưng
Liz, sợ sệt nhìn hắn. Bây giờ thì Liz đã hiểu lý do vì sao em lại nghe lời Zin,
cậu vỗ vai em ý bảo em đừng sợ nhưng em không nghe. Em cứ nắm chặt tay Liz
không buông, hắn thấy thế nên vội nói:
- Mày sợ tao đến vậy à?
Em im lặng, không gật
đầu cũng không lắc đầu, chỉ biết núp sau lưng Liz thôi. Liz nhìn thấy cái cách
Zin nhìn em như muốn “ăn tươi nuốt sống” mà cậu còn phát sợ huống chi là em. Để
phá tan đi bầu không khí ngột ngạt này, cậu lên tiếng giải vây cho em:
- Cô bé đã đứng ngoài
mưa hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, chân tay cũng đã lạnh cóng hết. Có gì ngày mai
rồi hãy nói.
- Ok! Được thôi. - Hắn
nhún vai, rồi đi đến chỗ của hai người, kéo tay em ra khỏi người Liz làm cho em
hơi hoảng, hắn cười rồi tiếp - Vậy bây giờ cậu về nhà cậu đi, mai gặp.
- Được rồi! Vậy mình về
đây.
Nói là làm, Liz tạm
biệt Zin rồi đi về. Nhưng trước khi đi, Liz còn an ủi em bằng một câu: “Đừng
lo! Không sao đâu!”
Sau khi Liz khuất bóng
sau cánh cửa đen lớn, Zin mới quay sang em. Cũng như mọi lần, em luôn cúi đầu
không dám nhìn hắn. Hai tay em nắm chặt lại với nhau, vì hai lý do: Lạnh và sợ.
- Từ giờ trở đi tên của
mày sẽ là Sand không phải là Sea. Nếu mày để tao nghe được ai gọi mày bằng cái
tên đó thì mày đừng mong lấy lại được sợi dây chuyền. Nghe rõ chưa?
Nước mắt em lại một lần
nữa trào ra khi nghe hắn nói thế. Vậy là từ bây giờ trở đi sẽ không còn ai gọi
em bằng cái tên cao cả như Sea nữa. Họ sẽ gọi em là
Sand, một hạt cát không hơn không kém. Chẳng lẽ trong mắt hắn, em thực sự nhỏ
bé đến vậy sao?
Em lấy tay lau nhanh đi
những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má. Dù cho hắn hoặc ai khác có
gọi em bằng gì đi nữa thì trong thâm tâm em tên Sea
sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Em chắc chắn như thế.
- Dạ rõ! - Em gật đầu
một cách cực khổ.
Hắn mỉm cười hài lòng
rồi lấy lại cái điện thoại trên bàn, ấn vào trong danh bạ, tìm tên Luck rồi bấm
nút gọi:
- Qua nhà