
ng là
đáng chết.”
Tôi bất giác mở to mắt ra nhìn.
Trước mắt là một gian phòng được sắp xếp gọn gàng, bàn ghế, bình phong được khắc
hình hoa lê, nửa mới nửa cũ, vừa nhìn cũng biết đó là cách bài trí của
người quyền quý cao sang.
Người đàn
ông trẻ tuổi đứng trước giường, mắt phụng khẽ nhếch, khuôn mặt thanh tú, thân người khoáng đạt, đó chính là Hoàng đế Đại Chu Đường Thiên Tiêu
vẫn luôn đối kháng một mất một còn với Đường Thiên Trọng.
Hoàn toàn không phải Trang Bích Lam!
“Hoàng…Hoàng thượng?”
Tôi khẽ ho vài tiếng rồi lên tiếng gọi ngài.
“Thanh Vũ.” Ngài liền hoan hỉ đáp lại, ánh mắt long lanh, hiền dịu.
Ngài xua tay ra hiệu mọi người lui xuống, nghiêng người vén những sợi tóc lòa xòa
trước mặt cho tôi, mỉm cười tươi tắn rồi nói: “Nàng cảm thấy sao rồi?
Nghe nói lúc được đưa tới đây nàng đã vô cùng tức giận, không vui?”
Tôi dần lấy
lại thần trí sau khi thuốc mê tiêu tan, trong đầu rõ ràng hiện lên cảnh
tượng trước khi ngất đi, ánh đao kiếm lóe sáng, Cửu Nhi im lìm ngã xuống đất.
Cửu Nhi nói, cô bé không hối hận, cô bé sẽ mãi chờ đợi người anh họ của mình. Đến chết cũng vẫn kiên tâm đợi chờ.
Dòng lệ chưa kịp rơi trước nỗi đau đớn xót xa kia, lúc này đã dâng trào lên mí mắt.
Ngước mắt lên, tôi nhìn chằm chằm vào Đường Thiên Tiêu nghẹn ngào nói: “Tại sao ngài lại giết chết Cửu Nhi?”
“Cửu Nhi?” Ngài tỏ ra nghi hoặc, xem chừng chắc không còn nhớ nữa.
Tôi đành
phải nhắc lại cho ngài nhớ: “Người hầu của thiếp, cô bé có đôi mắt rất
to, hay nói đùa bảo ngài là một Hoàng thượng tốt ấy.”
Đường Thiên
Tiêu dường như sực nhớ lại, ánh mắt cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc. “Trẫm… cũng không biết… trẫm đã bảo bọn chúng phải hành động thận trọng, không được làm nàng bị thương, càng không được kinh động đến đứa trẻ trong bụng
nàng. Thế nhưng, những người khác… trẫm cho rằng đều là người của Đường
Thiên Trọng, cho nên không bảo chúng thủ hạ lưu tình.”
Tôi cố kìm
nén nước mắt: “Thiếp hoàn toàn không biết rằng, Hoàng thượng lại thuần
thục ném đá giấu tay với chiêu gắp lửa bỏ tay người đến vậy. Nếu như
Hoàng thượng không bắt được thiếp, chẳng phải đã khiến thiếp cả đời này
oán hận Trang Bích Lam hay sao?”
Đường Thiên
Tiêu tỏ ra buồn bã, dịu dàng nói: “Ai có ý lừa gạt nàng chứ? Chẳng qua
trong lòng nàng chỉ có mỗi mình Trang Bích Lam, nếu nói là do hắn phái
người tới đón, nghĩ rằng nàng sẽ ngoan ngoãn, tự nguyện đi theo. Ai ngờ
nha đầu như nàng đầu óc u mê kiểu gì, chẳng hề chịu thuận theo.”
Tôi quay đầu sang thì thầm nói: “Lẽ nào Hoàng thượng quên mất rằng, giờ đây thần
thiếp đã là người của Đường Thiên Trọng… hơn nữa cũng mang trong mình
cốt nhục của ngài ấy?”
“Như thế thì đã sao chứ?” Đường Thiên Tiêu không hề phiền lòng. “Tuy Đường Thiên
Trọng mưu đồ tạo phản, đại nghịch bất đạo, đáng chết trăm lần, nhưng
trẫm vẫn nhớ công lao hiển hách, tấm lòng trung trinh của Nhiếp chính
vương, không hề ngại thay ngài ấy giữ lại huyết mạch sau cùng, không hề
ngần ngại…”
Ánh mắt của
ngài dần dịu dàng lại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt tôi, khóe
miệng nhếch lên để lộ nụ cười, nhưng lại mang theo niềm cảm thương sâu
sắc: “Lúc nào trẫm cũng không bảo vệ được nàng, những ngày tháng trước
đó luôn cảm thấy uất ức, chỉ hận không thể đưa nàng về cạnh bên mình.
Lần này bàn tính mưu kế rất lâu, cuối cùng cũng đã thành công.”
Tôi vội vã
quay đầu sang tránh né hành động thân mật của ngài, nụ cười trên mặt
ngài liền trở nên mếu máo: “Thanh Vũ… trước kia nàng…hoàn toàn không né
tránh trẫm như thế này.”
Tôi lặng
người đi, mới nhớ lại quãng thời gian trước kia khi ở cùng với ngài,
biết được ngài đã quen việc đùa cợt chọc ghẹo, tuy không thích những
hành động đùa cợt đó của ngài, nhưng lâu ngày thành quen, hiểu được rằng nói cho cùng ngài vẫn là một đấng quân tử, nên cũng không tránh né gì.
Ôm lấy chiếc bụng đã nhô lên rõ ràng, tôi lại hạ giọng nói tiếp: “Hoàng thượng,
thiếp nay đã là người của Đường Thiên Trọng rồi.”
“Bây giờ
nàng lại không còn là người của hắn nữa.” Đường Thiên Tiêu bực bội lên
tiếng, bỗng dưng khựng lại, nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt sắc bén: “Ý nàng muốn nói…nàng đã bằng lòng trở thành người phụ nữ của Đường
Thiên Trọng rồi, cho nên không muốn bị người đàn ông khác chạm vào
người?”
Ngay cả bản
thân tôi cũng không muốn thừa nhận, tôi lúc này đã cam tâm tình nguyện
trở thành người phụ nữ của Đường Thiên Trọng, thậm chí còn chẳng cầu
mong một danh phận, một lòng một dạ muốn sinh ra đứa con ruột thịt cho
người đàn ông đáng sợ, lạnh lùng như băng tuyết, sắc bén tựa gươm đao đó mà thôi.
Thế nhưng tôi im lặng một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng đáp: “Vâng.”
Sắc mặt của
Đường Thiên Tiêu nhanh chóng sầm lại, vô cùng chán nản: “Nàng… lẽ nào
muốn nàng hết lòng hết dạ lại đơn giản đến thế? Chỉ cần làm cho nàng
mang thai là được sao? Biết sớm như vậy, trẫm nên cho nàng uống xuân
dược vài lần rồi, tuy nàng đòi sống đòi chết, nhưng tìm cơ hội để nàng
mang thai cốt nhục của trẫm trước khi tìm đến cái chết là được hả?”
Tôi không
biết nói gì, một hồi sau liền đáp: “Cho dù khô