
gì cần đặc biệt chú ý, nhưng mấy ngày trước một người khác tới tìm chú ."
"Người nào?"
"Là mẹ của tiểu Nặc." Thấy thần sắc Diệp Hân Dương kinh ngạc, Đường Trung Đường thấy niềm vui trong đau khổ cười cười, "Không sai, chính là mẹ của Tiểu Nặc Doãn Á Lan, cô ta cũng không phải bởi vì khó sanh rồi qua đời, mà thích một người đàn ông khác,sau khi sinh hạ đứa bé liền cùng hắn cùng nhau bay đi Mĩ quốc, không còn tin tức, chú sợ Tiểu Nặc có ám ảnh, từ nhỏ nói với nó mẹ nó khó sanh qua đời, đúng rồi, cháu làm gì vô duyên vô cớ hỏi chú có đắc tội với người khác hay không?"
"Hôm nay cháu đến trước cổng nhà, cứ có cảm giác có một đôi mắt đang nhìn, rất không thoải mái."
"Cháu có thấy rõ ràng là ai chưa?"
Diệp Hân Dương lắc đầu, "Cháu không rõ ràng lắm."
"Có lẽ thật sự là cô ta, cô ta tới tìm chú chủ yếu cũng là muốn xem con gái một chút, nhưng chú tức giận nói khó nghe, chất vấn nếu như cô ta thật sự yêu con gái tại sao ban đầu lại muốn bỏ đi, sau lại hai mươi năm bặt vô âm tín, trực tiếp cự tuyệt cô ta, nhưng tóm lại cô ta cũng là mẹ ruột của tiểu Nặc, nhìn thấy con gái một lần cũng hợp tình hợp lý."
Diệp Hân Dương không nói gì, đi xuống lầu ở phòng khách cũng không thấy được Đường Y Nặc, cuối cùng ở phòng bếp tìm được.
Đường Eno đứng ở sau lưng dì bảo mẫu, tò mò nhìn dì làm bánh ngọt.Anh nhìn một hội, không có tiến lên quấy rầy.
Buổi tối, dì bảo mẫu làm một bàn lớn thức ăn, Diệp Hân Dương và Đường Y Nặc ăn no một bữa, mới cùng Đường Trung Đường tạm biệt về nhà.
Đường Trung Đường đưa bọn họ lên xe, khuôn mặt lưu luyến không rời.
Diệp Hân Dương nắm tay Đường Y Nặc, đường vòng cung ở tròng mắt đen đẹp đẽ dưới ánh trăng màu bạc hết sức chân thành, "Mỗi tuần lễ cháu đều sẽ mang cô ấy trở về, không nên quá chờ mong."
Đường Y Nặc vẫy tay, "Cha, Mi Mi sẽ nhớ cha!"
"Ừ, cha cũng sẽ nhớ tới con." Đường Trung Đường ưỡn một khuôn mặt mo, đang chuẩn bị cò kè mặc cả, "Có thể một tuần lễ trở lại hai ba năm ngày hay không. . . . . ."
Không ngờ xe màu đen bên cạnh chợt khởi động, ông chỉ có thể trơ mắt nhìn nó nghênh ngang rời đi.
Vẫn cảm thấy rất quái dị, ánh mắt rình mò giống như gần kề, thế nào cũng không bỏ rơi được, Diệp Hân Dương vòng vo nhiều lần, đáng tiếc hiện tại chính là giờ cao điểm xe chạy, sau lưng tràn đầy đều là các loại xe, không nhìn ra bất kỳ sơ hở.
Đường Bảo Bảo ăn uống no đủ, ngồi ở ghế cạnh tài xế nghiêng đầu đã ngủ rồi, trong xe không có cái mền, mặc dù nhiệt độ không thấp, nhưng cái gì đều không có, ngủ nhất định sẽ cảm lạnh . Diệp Hân Dương không hề suy nghĩ nhiều nữa, hết sức chuyên chú ở dòng xe chạy mãnh liệt trên đường cái phá vòng vây, chỉ vì muốn ôm Đường bảo bảo lên giường ngủ sớm một chút.
Vì phòng ngừa mình thú tính đại phát, cả buổi tối, căn bản Diệp Hân Dương không thế nào ngủ, mà Đường Bảo Bảo một chút ý thức nguy hiểm cũng không có, cảm thấy lồng ngực anh Diệp thật là ấm áp thật thoải mái, liền hướng trên người anh tiếp cận, còn đưa ra cánh tay trắng noãn vươn tới ngực của anh, vì vậy Diệp Hân Dương trợn tròn mắt, nhìn trần nhà hắc ám, mặc niệm Kim Cương Kinh một trăm lần, cuối cùng nhịn đến trời sáng.
Diệp Hân Dương vội vàng rời giường, không có lò sưởi, Đường Bảo Bảo nhướng mày lên ở trên giường lật tới lăn lui, cũng không tìm được thân thể làm mình cảm thấy ấm áp, chỉ có thể không tình nguyện mở mắt.
"Chào buổi sáng, em ngủ tiếp một lúc tốt lắm, anh đi làm bữa sáng."
Đường Y Nặc thấy anh đã thay xong quần áo, chớp chớp mắt to có chút sương mù, "Không, anh Diệp rời giường, Mi Mi cũng muốn rời giường."
Diệp Hân Dương từ chối cho ý kiến,sau khi rửa mặt liền đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng.
Thời điểm chuông cửa vang lên, anh nhìn thời gian, buổi sáng sáu giờ 20', sớm như vậy, không phải là Đường Trung Đường chứ? Nghĩ tới nghĩ lui cũng là người mà anh không thể tin được.
Rửa tay đi ra phòng bếp, lại bị Đường Y Nặc kêu : "anh Diệp, Mi Mi đi mở cửa." Cô đổi một thân màu xanh nhạt với quần dài ngang đầu gối, nhìn qua ưu nhã mà tỉ mỉ.
Diệp Hân Dương cũng vội vàng đi theo, "Mi Mi, không phải anh đã nói với em trước hết phải thấy rõ ràng là ai mới mở cửa . . . . ."
Lời của anh còn chưa nói hết, Đường Y Nặc ra tay quá nhanh, đã đem cửa kéo ra, có chút ngượng ngùng le lưỡi một cái, "A, thật xin lỗi, anh Diệp , Mi Mi lần sau chú ý!"
"Không sao." Diệp Hân Dương đem Đường Y Nặc đến sau lưng, xem kỹ ánh mắt rơi vào trên người phụ nữ phía sau cửa, ăn mặc phải hết sức thỏa đáng, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, tản ra một loại sức quyến rũ của phụ nữ thành thục, ánh mắt của cô nhưng có chút cố chấp, từ đầu tới đuôi đều chỉ nhìn chằm chằm Đường Y Nặc, sáng rỡ đến không tầm thường.
Đường Y Nặc bị nhìn thấy rất không tự nhiên, cả người cũng trốn sau lưng Diệp Hân Dương.
"Ngươi là ai, xin hỏi ngươi tìm ai?" Anh không khách khí hỏi.
"Doãn Á Lan." Tuyệt không để ý bị chất vấn như vậy, cô khẽ cười, dáng vẻ mười phần ưu nhã , "Là mẹ ruột của cô ấy, ta muốn mang cô ấy đi."
"Lúc ấy ta xác thực là trẻ tuổi không hiểu chuyện, cho là tình yêu chính là tất cả, hiện tại hơn hai mươi năm đã qua, cái đó xú