
ị kĩ càng,
đợi lát nữa giải thích chỉ sợ lại lắp bắp, không thể đạt hiệu quả được.
“Có ăn được gỏi cá sống
hay không?”
Cô gật đầu.
“Làm giúp tôi một mâm
sushi tổng hợp, còn có cá muối nướng, đúng rồi, bất kì thức ăn gì có trộn lẫn
tôm cua không được phép đặt lên bàn.”
Mạc Tử Nhân nhìn nhìn
anh, đoán rằng có thể anh bị dị ứng với tôm cua, vừa vặn, cô cũng bị dị ứng với
tôm cua, cho nên thủy chung không có ý kiến gì.
“Vâng, xin hai vị chờ
cho một lát”. Phục vụ sinh mỉm cười rời đi.
Cho đến khi hàng ghế còn
lại hai người bọn họ, Mạc Tử Nhân rốt cục lấy lại dũng khí mở miệng “Hạ…
Anh Đông, tôi hôm nay tới là muốn cùng anh giải thích chuyện hiểu lầm hôm
qua – tôi không phải là muốn hướng anh tỏ tình”
Thật tốt quá, cô cuối
cùng cũng đã một hơi nói ra điều trọng yếu, hiện tại sẽ chờ phản ứng của anh,
cô vừa uống trà cho thanh cổ họng, vừa ở bên cạnh nhìn lén người đối diện – Hạ
Anh Đông.
Không thấy anh giận tím
mặt, tựa hồ thật sự vẫn ung dung đợi cô nói tiếp… Đã như vậy, cô cứ tiếp tục
nói tiếp, miễn cho hiểu lầm càng lúc càng sâu “Tôi biết rõ chuyện này có
điểm làm cho anh khó xử, nhưng tôi cảm thấy nếu như không giải thích rõ ràng là
đã đantg đả thương anh, ngày hôm qua bởi vì tôi không đeo kính…”
Mạc Tử Nhân từ từ tự thuật lại tình huống hôm qua, có
lẽ là do bộ dáng Anh Đông định thần, nhàn nhã, làm cô từ từ thư giãn tâm tư suy
nghĩ của mình, làm cho nàng chuyện ngày hôm qua đâu vào đấy: “Đã tạo ra phức
tạp cho anh, tôi thật sự rất xin lỗi anh, đây hết thảy đều là lỗi của tôi, nếu
như tôi có thể đền bù được cho anh cái gì, xin anh cứ việc nói ra cho tôi biết”
Cô xác thực cảm thấy hổ
thẹn với Hạ Anh Đông, cô rất muốn đền bù tổn thất cho anh – dù sao đổi lại là
cô bị người khác tỏ tình, kết quả lại là nhầm người, cô cũng sẽ cảm thấy rất
lúng túng khó chịu.
Đợi đã… Không đúng nha!
Cô đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua, mặc dù cô không có hô lên tên Hạ Lập Dương,
nhưng y theo nội dung cô tỏ tình, là có đề cập đến quan hệ bạn học của hai
người; mà Hạ Anh Đông lúc đấy phát hiện ra cô nhận lầm người, vì sao còn muốn
đâm lao phải theo lao? Lúc này cô đem ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Hạ Anh
Đông.
Hạ Anh Đông khóe miệng
còn nhếch lên một nụ cười thản nhiên.
Lúc này phục vụ sinh đưa
lên món ăn, giữa hai người là một mảng im lặng, chờ phục vụ sinh ra khỏi phòng,
Mạc Tử Nhân chờ không được thốt lên hỏi – “Anh đã sớm biết đối tượng tôi tỏ
tình không phải là anh, đúng không?”
“Đúng vậy”.
Mạc Tử Nhân nhịn không
được nhíu mày, hoàn toàn không lý giải được vì sao Hạ Anh Đông phải làm như vậy
:”Chúng ta căn bản không biết nhau, vì cái gì anh cố ý tạo thành vụ hiểu lầm
này?”
Hạ Anh Đông thong thả
ung dung trả lời “Không, chúng ta biết nhau… Hơn nữa thời gian cô và tôi quen
biết nhau còn sớm hơn Hạ Lập Dương.”
Cái gì?
Thời gian cô và anh quen
biết nhau còn sớm hơn so với Hạ Lập Dương …… Làm sao có thể? Nếu như biết anh,
khi lúc cô đối mặt với người xuất sắc như anh, như thế nào lại hoàn toàn
không có ấn tượng gì?
Mạc Tử Nhân hai tay
khoanh trước ngực, lâm vào vô hạn trầm tư. Cô dù cố gắng nghĩ bể đầu, cũng nghĩ
không ra hai người bọn họ đến tột cùng đã gặp mặt nhau ở đâu.
Từ trước đến nay cô đối
với trí nhớ của mình rất có tự tin, không thể không nhận thua. “Anh đang gạt
tôi có phải không?”
“Tôi không có gạt cô.”
anh thong dong nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô.
Bất quá mới một lát, anh
đã nghiêm chỉnh ăn xong gỏi cá tổng hợp trên bàn, xem ra anh là thật sự đói
bụng.
“Đối với anh, tôi hoàn
toàn nghĩ không ra, chúng ta đến tột cùng là đã gặp mặt nhau ở nơi nào, có thể
cho tôi một chút gợi ý hay không?” cô nghi ngờ hỏi.
“Cô tự mình nghĩ đi.”
anh tiếp tục ăn sushi.
“Tôi nghĩ không ra.”
Chính là không thể nghĩ ra được mới có thể hướng anh cầu viện a! Có thể anh lại
ngại giải thích rõ, thế này thì cô làm sao mà nhớ ra, chẳng lẽ muốn cô về nhà bắt đầu lục lại sổ lưu niệm hồi mẫu giáo sao?
Có thể coi là cô nghĩ
muốn lật xem lại, nhưng năm đó lúc dọn nhà, những thứ đó đều đã vứt đi hết, cô
hiện nay đang có chỉ là trí nhớ được lưu giữ ở trong đầu.
“Từ từ sẽ nhớ ra, không
vội, cho dù nghĩ không ra cũng không còn quan hệ; Đúng rồi, cô không phải nói
muốn đền bù tổn thất cho tôi sao? Nếu là cô trước hướng tôi tỏ tình, vậy thì
tiếp tục đi.” Sau khi giải quyết nắm sushi, lại đem đĩa sốt barbeque đặt trước
mặt, cũng phân một nửa cho nàng. “Sốt barbeque nơi này rất ngon, cô thử dùng
một chút.”
Mùi thơm của món Sốt
barbeque xông vào mũi, bụng của cô lập tức vang lên những âm thanh réo rắt.
“Bất luậnc cô nghĩ nói
cái gì, cũng chờ sau khi ăn no lại nói, tôi không thích bụng rỗng nói chuyện,
như vậy sẽ làm cho tâm tình của tôi trở nên thật tệ.” những người biết anh cũng
biết, nói ,về công việc với anh khi anh đói bụng, không thể nghi ngờ là tự tìm
đường chết.
Mạc Tử Nhân vẫn chưa trả
lời, bụng lại réo lên, mặc dù không quan tâm hình tượng, nhưng việc này cũng
quá mất mặt, vì vậy cô không hề kiên trì, yên lặng ăn sốt barbeque mà anh đẩy
sang cho cô.
Hạ An