
ủ mỗi ngày suy nghĩ miên man, tin
tưởng cách cái chết cũng không xa.” Trình Diệu Ngang đẩy đẩy gọng kính, nói
xong câu đó liền tự động rời đi, miễn cho như thế này bị liên lụy — nên biết
ông chủ chỉ có lúc nằm ở trên giường mới có thể khi dễ, lúc này không khi dễ
còn đợi khi nào?
Trình Diệu Ngang vừa ly
khai, phòng bệnh trong nháy mắt lặng im.
Không phải là lúc này
không có tiếng động vượt qua rào cản, mà là hai người cũng không biết làm như
thế nào mở miệng, rất sợ vừa mở miệng sẽ nói sai lời.
Cuối cùng Hạ Anh Đông
rốt cục trước tiên vẫn lên tiếng trước: “Xin lỗi, khiến em lo lắng.”
“Em không có lo lắng……
Lúc Trình tiên sinh nói cho em biết, anh đã chuyển tới phòng bệnh bình thường
được nhiều giờ rồi.” cô nhàn nhạt nói, thanh âm không giấu được sự quan tâm
“Làm sao biến thành cái dạng này?”
Hạ Anh Đông con mắt sao
mà sắc bén, tự nhiên trông thấy đáy mắt Mạc Tử Nhân có chút không nỡ, lập tức
từ con người rắn rỏi vô cảm, biến thành anh hùng gặp rủi ro cần sự đồng tình.
“Đối phương nghĩ đưa anh vào chỗ chết, đương nhiên ra tay sẽ nặng, cộng thêm
anh lại vì bảo vệ bạn của em, chính mình liền đành phải chấp nhận như vậy.”
“Thật may là bạn của em
bình an vô sự, nếu không anh thật sự không biết làm thế nào để đền bù cho
em…..” Đề tài không cẩn thận lại quay trở về chỗ cũ, làm hai người đều lộ vẻ
mặt khó khăn.
Mạc Tử Nhân vốn là còn
tồn tại cảm giác do dự cùng khó chịu trong ngực, sau khi nghe thấy tin anh
trúng đạn đã sớm tan thành tro bụi, có lẽ rất giả bộ, nhưng –
Có lúc, cận kề thời khắc
sinh tử, mới có thể thể hiện ra tình cảm chân thật nhất của con người.
Trên đường cô đi đến
đây, trong đầu nghĩ đến tất cả đều là Hạ Anh Đông — nghĩ đến anh đối với cô rất
tốt, nghĩ đến cô là như vậy thương anh, càng nghĩ cái chết của cha xác thực
không thể toàn bộ trách hanh, cha cô lúc ấy có thể không cần lo cho Hạ Anh
Đông, nhưng vẫn là nhúng tay vào, vậy thì chứng tỏ cha cô muốn giúp Hạ Anh
Đông, chỉ là bất đắc dĩ vận mạng trêu cợt……
Nếu như cô liên tục nhớ
kỹ chuyện này, cũng lựa chọn giận chó đánh mèo, như vậy bọn họ cũng sẽ không có
tương lai; Căm hận cần dũng khí, mà tha thứ càng cần phải có dũng khí thật lớn.
Hạ Anh Đông cũng không
sai, anh không cần được tha thứ, cô chỉ là nhất định phải tha thứ –
Có đôi khi đối với người
khác khoan dung, cũng là đối xử tử tế chính mình……
Cô càng lúc càng cảm
thấy suy nghĩ của mẹ cô có rất nhiều điểm cô cần học tập.
Mạc Tử Nhân thở dài một
hơi, hốc mắt lại đỏ lên “Tiểu lộn xộn rất quan trọng…… anh cũng vậy a……
Không phải nói sẽ không để cho em lo lắng sao?”
Cô cũng không thể mất đi
anh.
“Tiểu Nhân, đừng khóc,
thực xin lỗi……” anh nghĩ đưa tay lau đi nước mắt của cô lại bất lực — bởi vì
vết thương đạn bắn trên vai phải làm cho anh không nâng nổi tay lên. “Anh đã
hết sức cẩn thận, thật sự, anh thề!”
Mạc Tử Nhân trông thấy
bộ dáng cuống cuồng thề của anh, vẻ mặt thống khổ rốt cục hòa hoãn một chút.
“Không cần phải có lần sau nữa, em chỉ có một quả tim, không chịu nổi kích
thích lần nữa.”
“Tất cả đều đã kết thúc,
anh bảo đảm sẽ không còn có lần sau.”
“Thật sự?”
“Đương nhiên là thật sự,
nếu như anh lừa em vậy thì……” Chậm chạp không có nói tiếp.
Mạc Tử Nhân ở một bên
chờ thật lâu, lẳng lặng nhìn anh, không biết anh vì sao lại không nói tiếp? “Tại
sao không nói?”
“Em không phải là cần
phải bịt miệng của anh lại, ngăn cản anh nói ra lời thề độc đối với chính mình
hay sao?” Trình Diệu Ngang rõ ràng nói Tiểu Nhân có thể sẽ ngăn cản anh, vậy
thì có lý do có thể đối với cô được voi đòi tiên.
Mạc Tử Nhân lắc đầu, nín
khóc mỉm cười. “Em kỳ thật rất mong đợi anh muốn như thế nào nguyền rủa chính
mình a!” Bởi vì cô thật sự, thật sự rất không thích bị lừa.
Hạ Anh Đông sững sờ,
không biết nên nói cái gì, bất đắc dĩ không mở miệng được nói lên lời được,
chẳng lẽ còn có thể không nhận thức điều này?
Được rồi — anh cắn răng
một cái, đang chuẩn bị muốn dùng lực nguyền rủa chính mình, Mạc Tử Nhân rốt cục
nguyện ý làm nữ chính cao quý, thiện lương che miệng của anh.
“Vạn nhất anh lại xảy ra
chuyện gì, thương tâm khổ sở sẽ là tem, cho nên anh không cần phải nói.” cô chỉ
cảm thấy vừa tức giận, vừa buồn cười.
“Em tha thứ cho anh
sao?”
“Em nghĩ nếu như năm đó
chuyện này phát sinh ở trên người em, em cũng vậy sẽ không trách anh, bởi vì là
em lựa chọn, cho nên không có gì tha thứ hay không tha thứ, anh không sai, là
chúng ta lựa chọn vận mệnh như vậy, mà lựa chọn nhất định phải tiếp nhận.” Mạc
Tử Nhân lệ nóng quanh tròng hít một hơi nói: “Anh Đông, em chỉ còn lại
anh cùng mẹ, van anh…… Không cần lại phải để cho em lo lắng.”
“Anh đáp ứng em..… Tuyệt
đối, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa.”
“Em tin tưởng anh.” Mạc
Tử Nhân cúi người hôn lên môi của anh, sau đó phảng phất như cơn gió nhẹ thổi
bên tai anh nói nhỏ: “Em yêu anh.”
Hạ Anh Đông nằm tại bệnh
viện một tháng, Mạc Tử Nhân thì tạm thời làm việc ở phòng vẽ tranh, mỗi ngày
tại bệnh viện cùng “Cái hẻm nhỏ” đi lại ba bốn lần
Chờ anh xuất viện, bức
bích hoạ l