XtGem Forum catalog
Bí mật bị thời gian vùi lấp

Bí mật bị thời gian vùi lấp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324614

Bình chọn: 10.00/10/461 lượt.

ew York nhé, căn cứ vào thời gian đó mà nghỉ ngơi, như vậy sẽ không mệt vì sai giờ."

Tôi nhận xếp giấy, lật qua một chút, mọi thứ đều chi tiết rõ ràng, những chi tiết cần chú ý đều được bôi đậm bằng bút nhớ. Tôi lặng lẽ thả xấp tài liệu vào trong túi xách.

Sau khi tốt nghiệp đại học, đường công danh của tôi không vất vả hơn so với người khác, nhưng đương nhiên cũng không thuận lợi hơn chút nào, cho dù vậy, tổng kết lại những va chạm từng phát sinh cũng đủ viết nên một bộ sử thi đầy đau xót của một người con gái trên con đường kiến công lập nghiệp. Lúc phạm sai lầm, tôi bị đại tỷ quát ngay trước mặt mọi người, mới đầu còn cố nén nước mắt, về sau dẫu trời có sập cũng không đổi sắc mặt, tôi đã sớm tự tạo thành thói quen tự gánh vác hết thảy mọi thứ, đầu của tôi chỉ có thể dùng vai tôi đỡ lấy. Hóa ra, cái cảm giác được người ta quan tâm chăm sóc là như thế.... làm tôi tủi thân vô cùng.

Lúc vừa ra khỏi cửa, điện thoại của mẹ tôi đã gọi tới.

"Dạ, mẹ ạ, sáng mai bay ạ, hành lý đã sửa soạn xong hết rồi ạ."

"Không cần chuẩn bị cho con đâu, người ta không cho mang thực vật nhập cảnh vào Mỹ đâu ạ."

Tôi dùng vai kẹp điện thoại, vừa nói chuyện vừa mặc quần áo, loạng choạng cố xỏ tay vào áo khoác. Tống Dực liền đón lấy cái áo khoác, đứng trước mặt tôi, giúp tôi khoác áo.

Tôi ngoan ngoãn vừa gọi điện, vừa mặc quần áo, anh kêu tôi nhấc tay, tôi liền nhấc tay, anh kêu xoay người đổi tay, tôi cũng xoay người đổi tay.

"Vâng, có nam đồng nghiệp đi cùng ạ."

"Sao con phải quan tâm anh ta có độc thân hay không chứ. Anh ta có độc thân hay không thì có liên quan gì tới con chứ ?"

"Sao ạ ? Mẹ, mẹ nói cái gì ạ ? Con phải đi ăn cơm, không nói chuyện với mẹ nữa đâu !"

Mẹ tôi vừa nghe nói có nam đồng nghiệp đi cùng, lập tức hỏi tôi đối phương đã kết hôn hay chưa, lại cổ vũ tôi phải nắm lấy cơ hội, nơi tha hương dị quốc, máy bay chính là điểm chốt cho một mối tình cảm lưu luyến.

Tống Dực đứng sát tôi như vậy, chắc chắn nghe rõ rành rành, mặt tôi đỏ bừng lên, anh hơi cúi đầu thay tôi cài nốt cái khuy áo cuối cùng, mặt không chút thay đổi nói : "Được rồi, đi thôi!"

Anh lẳng lặng đi trước, tôi phải rảo bước mới có thể theo kịp. Trong bóng đêm lạnh lẽo, mọi người đều vội vàng quay về tổ ấm, xe cộ và người qua lại tấp nập chẳng ai chịu nhường ai, đường loạn như mắc cửi. Đột nhiên anh dừng lại, quay người nắm tay tôi, dẫn tôi qua dòng xe cộ đông đúc, những bất an vừa dâng lên trong lòng tôi đã nhanh chóng tiêu thất, mỉm cười vội đi theo bước chân anh.

Bước sang đường xong, anh định buông tay, nhưng tôi đã nắm chặt tay anh không chịu buông. Anh dừng chân lại, quay nhìn tôi, tôi hơi ngửng đầu lên, nhìn anh đăm đăm, tay vẫn nắm chặt không rời.

Dưới ánh đèn neon, vẻ mặt của anh sáng tối không rõ, chỉ có một đôi con mắt sâu thẳm như biển nhìn qua không thể dò, cho dù tôi cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể nhìn thấu đáy. Chúng tôi giống như hai người đứng ở hai bờ biển đối diện nhau, tựa hồ như cách nhau cả một khung trời. Tôi chỉ có thể nắm chặt tay anh, dựa vào chút độ ấm nơi lòng bàn tay của anh, để tự an ủi mình rằng hai chúng tôi đang rất gần nhau.

Mấy lần anh cố rút tay ra, đều bị tôi nắm chặt lại. Không buông tay, tuyệt đối không buông tay ! Một khi buông tay, tôi chỉ sợ anh sẽ lại đứng ở phía bên kia bầu trời.

Đám đông bên người vẫn đi qua như nước chảy, lúc vượt qua chúng tôi, nhìn thấy tư thế kia của chúng tôi, không khỏi liếc tôi thêm vài cái. Tôi không biết sự cố chấp của mình có thể kiên trì trong bao lâu, chỉ cắn chặt môi, cố gắng không để sương mù ngập tràn trong hốc mắt.

Tựa hồ như có thể nghe thấy một tiếng thở dài rất nặng nề, năm ngón tay anh chậm rãi khép lại, cuối cùng cũng cầm lại tay tôi. Tôi cúi đầu, giả bộ như dụi mắt, nhưng thực tế là lau đi đôi giọt lệ đang vương trên khóe mi. Anh nắm tay tôi, đi vào khách sạn. Người bán hàng tự dẫn chúng tôi tới một cái bàn dành cho tình lữ, anh cũng không có biểu hiện gì là khó chịu, tim của tôi đã thả lỏng hơn, cười giỡn yêu cầu anh giới thiệu cho tôi đồ ăn nào ở New York ngon. Anh cười nói : "Cái đó cũng không vội, vấn đề cấp thiết hiện giờ của em là cần quan tâm xem nên xử lý đám táo trong phòng như thế nào kìa."

Tôi lập tức xòe tay ra đếm cho anh coi : "Em đã sớm tính rồi, mẹ em mấy cân, anh mấy cân, Ma Lạt Năng mấy cân, đại tỷ mấy cân, lại cho mấy cậu bảo vệ dưới lầu mấy cân..."

Anh dúi lon nước trái cây vào tay tôi nói : "Được rồi, được rồi, anh đã hiểu rồi."

Tôi uống một ngụm nước trái cây, chống tay vào cằm, nhìn anh cười tủm tỉm. Lúc này đây, ánh mắt anh không lảng tránh ánh mắt của tôi nữa, trong đôi tròng mắt đó, hình như có hàm chứa gì đó giống như ánh mắt tôi. Rốt cuộc tim tôi đã bình yên, anh thích tôi, tôi tuyệt không nhìn lầm.

Tôi hơi nhăn mũi, ghé sát lại gần anh, ngoắc ngoắc tay đầy thần bí kêu anh lại gần : "Em có chuyện muốn thỉnh giáo anh một chút."

Anh thấy tôi nói với vẻ nghiêm túc như thế, nghĩ là có liên quan tới công việc, lập tức hơi cúi đầu, nghiêng tai lắng nghe.

"Em phải ở New York hơn một tháng trời, anh có nhớ em hay khôn