
ơ."
"Trời ơiiiiiiiiiiiiiiiiiii !....%¥¥#@×(×……”
Tôi vội vàng giơ điện thoại ra rõ xa, vừa thong thả dạo bước trong dãy hành lang vắng teo, vừa yên lặng chờ cô ấy mắng xong. May mắn đây đang là thời điểm ăn trưa, nếu không chắc tôi phải trốn vào phòng đổ rác để nghe điện thoại của cô ấy mất.
Vừa thả bước tới chỗ thang máy, cửa thang máy chợt đinh đang hai tiếng rồi mở ra, Tống Dực vừa đi từ trong ra, nhìn thấy tôi, thoáng sửng sốt : "Không đi ăn trưa sao ?"
"Cậu đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, cứ tới thời khắc mấu chốt là cậu lại ...." Đúng thời khắc mấu chốt, tôi không chút do dự lập tức tắt ngoéo điện thoại, thanh âm của Ma Lạt Năng lập tức tiêu thất. Lúc này, cam đoan cả tôi và Ma Lạt Năng đều muốn bóp chết đối phương ngay lập tức.
"Tôi .... tôi ... Anh cũng không đi ăn cơm sao ?"
"Tôi còn chút chuyện với Elliott, nên phải tới phòng họp để giải quyết." Tống Dực vừa nói vừa đẩy cửa phòng họp ra, thấy Elliott đang vừa ăn cơm và xem tài liệu liền nói : "Xin lỗi, vừa nãy có điện thoại nên tới trễ."
Helen vừa nhìn thấy anh, liền lập tức đứng dậy đi lấy chén bát, pha café, Elliott ngẩng đầu lên nhìn anh sẽ gật đầu, đồng thời tầm mắt cũng lướt qua vai anh, rơi lên người tôi : " Cô mau vào ăn cho xong đi, đồ ăn nguội hết rồi."
Tống Dực liếc về phía chén bát đã ăn hết một nửa bên cạnh Lục Lệ Thành, đồ ăn bên trong đều do Helen sớt bớt từ phần ăn của Lục Lệ Thành ra, đương nhiên giống hệt đồ ăn trong bát của Lục Lệ Thành.
Tôi cũng chẳng có dũng khí đi đoán xem Tống Dực sẽ liên tưởng tới cái gì, chỉ đành kiên trì ngồi vào bên cạnh Lục Lệ Thành, cúi đầu, và lia lịa, cảm thấy cả chén cơm đều nghẹn trong cổ họng, nghẹn tới mức cảm giác cả người như bị bóp nghẹt, ăn sạch cơm xong, liền đứng dậy đi ra ngoài : "Tôi ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ dùng bữa tiếp nhé."
Tô Mạn, mày đúng là con ngốc ! Mày đúng là con ngốc ! Rõ ràng nhìn thấy Helen mang hai cái túi to như thế, đáng lẽ phải nghĩ ra ngay là còn thêm cả người khác nữa chứ ! Đồ ngốc ! Đồ ngốc ! Tôi lập tức gọi điện cho Ma Lạt Năng : "Chửi mình đi !"
Ma Lạt Năng cũng không khách khí : "Đối với những yêu cầu kỳ quái như vậy, mình chưa bao giờ cự tuyệt cả."
3
Sau khi tan tầm, bàn giao tạm thời công việc cho người khác xong xuôi, dọn dẹp mọi thứ hoàn hảo, những người còn ngồi lại trong văn phòng cũng không nhiều lắm, khoác máy tính lên vai đi chưa được mấy, đã thoáng nghe thấy có tiếng người đang đuổi theo, tôi vừa quay đầu lại định cười, lại thấy là Tống Dực, nụ cười có phần cứng ngắc, ngay cả câu chào cũng không thốt ra nổi.
Hai người cùng sóng vai đứng chờ thang máy, Tống Dực đột nhiên hỏi : "Tối có rảnh cùng ăn tối với tôi không ?"
Tôi cảm thấy như mình đang trong mơ, Tống Dực mời tôi ăn cơm tối hay sao ?
Cửa thang máy mở ra rồi mà tôi vẫn đứng ngay ra ở đó, thấy cửa thang máy đang chuẩn bị khép lại, anh không thể không túm lấy tay tôi kéo vào trong thang máy. Áo khoác của tôi là loại áo choàng mở có đai lưng, sau khi mặc vào vô cùng thướt tha mỹ lệ, có điều thỉnh thoảng hành động cũng hơi bất tiện, bây giờ cũng chưa ra khỏi tòa nhà, nên cũng chưa buộc lại thắt lưng, vạt áo vẫn mở rộng hờ hững, cho nên dưới cái túm kia của anh, tuy thân thể của tôi đã được kéo vào trong thang máy, mà đôi vạt áo thướt tha mềm mại kia vẫn còn bị kẹp bên ngoài cửa thang máy, hơn nữa dưới tác dụng của đôi giày cao gót, thân mình tôi lao thẳng về phía trước. Một tay của Tống Dực vẫn còn cầm túi laptop, trong giây phút nước sôi lửa bỏng đó, chỉ đành dùng thân thể của mình chặn tôi lại. Kết quả là, lúc này đây, tôi ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh, mà bàn tay đang ôm chặt tôi kia của anh vẫn đặt trên lưng tôi.
Thang máy chầm chậm đi xuống, thân thể hai người cùng cứng đờ, về mặt lý trí, tôi biết tôi nên đứng thẳng dậy, nhưng xét trên lĩnh vực tình cảm, tôi chỉ cảm thấy tôi giống như một người vượt qua trăm núi nghìn sông, trải qua bao nhiêu gian nan vất vả mới tới được cái đích, cho nên chỉ muốn cứ lẳng lặng mà dựa vào. Hành động theo đúng sự mách bảo của con tim, tôi không chút khống chế khẽ nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai anh.
Lâu như một thế kỷ, nhưng trên thực tế lại chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, anh thực lịch sự đỡ tôi thẳng lên, rồi khẽ đẩy tôi ra. Tôi cảm thấy có phần mất mát. Hành động vừa rồi rất nhỏ, tuy người khác không nhìn ra được, nhưng là người trải qua thực tế, chắc chắn anh có thể cảm nhận được sự khác thường của tôi, tôi vô cùng xấu hổ, con người có thể coi như đứng đầu trong vạn vật, chính là bởi vì con người có lý trí, có thể dùng lý trí để điều khiển cái xác phàm của mình, thế mà trong phút giây đó tôi lại để cho bản năng tự điều khiển lấy thân thể mình.
Anh bấm số tầng thang máy gần nhất, thang máy dừng lại, cửa mở ra, anh thay tôi kéo vạt áo bị kẹt lại. Cửa lại đóng lại, thang máy lại tiếp tục đi xuống, anh vẫn yên lặng, nhưng không biết vô tình hay hữu ý mà lùi lại cách tôi một khoảng. Tôi hơi cúi đầu, lùi lại một góc, trong lòng thầm dấy lên cảm giác mất mát vô cớ.
Lại có người vào, công ty rất lớn, những người biết tôi không nhiều lắm, có điều mọ