
bỏ ra cho ! Đi trên đường, muốn ăn muốn chơi gì cũng không cần phải tiết kiệm. Con gái mẹ tuy cũng không có tiền đồ cho lắm, nhưng tiền đi du lịch Đông Nam Á cũng phải có chứ." Cha mẹ đều thuộc tầng lớp trung lưu, tiền hưu một tháng tổng cộng chỉ 3 000 yên, vốn nhà cũng tiết kiệm được một ít, nhưng sau khi cha tôi bệnh nặng đã xài hết sạch. Lúc tôi mua phòng ở, toàn bộ đều dựa vào tiền tiết kiệm của mình, cho nên ban đầu trả ít, hàng tháng trả nhiều, vì việc này, mà cha tôi thở dài rất nhiều lần.
Mẹ tôi còn chưa kịp trả lời, cha tôi vừa mới vào phòng, còn đang cởi giày đã nói luôn : "Con lo trả nợ cho xong cái phòng của con đi đã ! Cha và mẹ tự biết cách tiêu xài."
Mẹ tôi cũng bắt đầu lải nhải : "Đúng vậy ! Mạn Mạn, dù cha mẹ không có năng lực giúp con mua đồ cưới, thì năng lực tự chăm sóc mình cũng vẫn có, con cũng không cần quan tâm thừa. Nhiệm vụ chính hiện giờ của con là tìm bạn trai, nhanh chóng kết hôn đi. Đợi sau khi con yên ổn, tâm bệnh của cha con với mẹ mới có thể bỏ được. Cái cậu Tống Dực kia ...."
"Tiểu Như !" Cha chợt gọi tên mẹ, cắt ngang tràng lải nhải của mẹ : "Được rồi, được rồi, sang năm nhất định Mạn Mạn nhà ta sẽ có vận khí tốt."
Tôi không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể vờ cúi đầu giúp hai người thu thập hành lý, mỗi cái vali đều dùng song song cả tiếng Trung và tiếng Anh ghi rõ tên và số điện thoại liên lạc, thêm cả phương thức liên lạc với tôi, ghi là phương thức liên lạc khẩn cấp.
Mẹ tôi khẽ thì thầm với cha tôi : "Tôi nghe nói chùa chiền ở Thái Lan cầu hôn nhân rất linh nghiệm, chúng ta có nên chuẩn bị trước chút vàng hương không ? Bằng không tới tới đó mới mua, chỉ sợ lại đắt."
Cha tôi liền lấy khuỷu tay thúc nhẹ mẹ tôi một cái, mẹ tôi lại liếc trộm tôi một cái, không nói thêm nữa.
Hai mươi bảy Tết, tôi xin nghỉ nửa ngày, tiễn cha mẹ tôi. Mẹ tôi còn cố tình làm một kiểu tóc mới, cha tôi đội một cái mũ lưỡi trai màu trắng, hai người đều trông rất phấn chấn. Trong đoàn du lịch có không ít ông già bà già, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn cảm thấy cha mẹ tôi là đẹp nhất.
Tôi cố ý tới nói chuyện riêng với hướng dẫn viên, cầm thẻ quà tặng trị giá bốn trăm yên của hãng Estee Lauder và danh thiếp của tôi, đưa cho cô ấy. Cô gái trẻ kia chỉ liếc một cái, đã lập tức nhận lấy, vẻ mặt tươi cười nói tôi cứ yên tâm, nhất định sẽ chăm sóc tốt cha mẹ tôi, để cho hai người có thể trải qua một chuyến du lịch khó quên.
Ra khỏi sân bay, tôi thở phào một hơi, chỉ cảm thấy Bắc Kinh vừa lớn vừa vắng vẻ, mười ngày nghỉ sắp tới, tôi không biết phải sử dụng thế nào bây giờ.
Buổi tối, Ma Lạt Năng kêu tôi ra ngoài ăn cơm, tôi lấy cớ là chưa nghĩ ra để từ chối, nàng đã lập tức nói như sung liên thanh : "Mình đã gọi điện thoại cho Lục Lệ Thành, anh ấy đã đồng ý rồi, cấp trên của cậu còn không định tăng ca, cậu cũng bán mệnh ít thôi."
Tôi chỉ có thể cùng Lục Lệ Thành "ngọt ngào" đi dự tiệc. Nhìn thấy tôi, Mạt Lạt Năng chưa nói lấy nửa câu, đã đưa ngay cho tôi một chai bia trước đã : "Hiện tại càng ngày cậu càng cao giá rồi, hẹn cậu ra ngoài ăn một bữa cơm còn khó hơn so với việc lên trời."
Tôi liền mở ngay chai bia, uống một hơi hết nửa chai, Ma Lạt Năng mới thoáng vừa lòng.
"Rốt cuộc dạo này cậu bận cái gì chứ ? Cha mẹ cậu cũng không ăn Tết ở Bắc Kinh, cậu cũng không cần hỗ trợ sắm Tết mà."
Tôi chỉ chỉ vào Lục Lệ Thành : "Hỏi anh ấy."
Xem chừng Ma Lạt Năng cũng đã biết về mối quan hệ có chút khó nói giữa Lục Lệ Thành và Tống Dực, cho nên cứ dính tới công việc, là nàng cũng không hỏi han gì nhiều, chỉ đành bạnh mồm nói : "Có bận hơn đi chăng nữa thì cũng phải nghỉ Tết chứ !"
Tôi nói : "Ngày mai chắc có thể xong hết, chiều mai mấy người đồng nghiệp cũng lục tục về rồi, người về quê thì về quê, người đi du lịch thì đi du lịch."
"Thế cậu thì sao ? " Ma Lạt Năng nhìn tôi đầy mong chờ.
"Mình hả ? Mình ngồi ăn sủi cảo, xem chương trình tất niên."
Ma Lạt Năng phì một cái tỏ vẻ khinh bỉ tột độ : "Thế đi Hải Nam du lịch với bọn mình đi ! Vé máy bay, phòng khách sạn không vấn đề gì cả!" Nàng giơ cho tôi xem hình ảnh giới thiệu, bờ cát trắng, biển xanh, hoa đỏ rực, những người phục vụ mặc trang phục saree[1'> tươi cười chào đón tôi.
Ma Lạt Năng lập tức giở vào trong : "Thấy không ? Bể bơi của khách sạn này thông với biển, đến lúc đó Bắc Kinh đang lúc trời đông giá rét, chúng ta lại ngồi phơi nắng ở biển, uống cocktail, bình phẩm mỹ nữ, tối liền ra biển bơi dưới trăng. Mạn Mạn, trước kia bọn mình từng nói muốn tới Hải Nam lặn biển mà."
Tôi liếc nhìn Tống Dực một cái, trên mặt anh vẫn lộ ra nụ cười ngàn năm không thay đổi. Tôi cúi đầu, làm như đang chuyên tâm xem cuốn catalogue, lòng thầm tính toán xem làm thế nào để có thể cự tuyệt Ma Lạt Năng cho được.
Thấy tôi không nói lời nào, Ma Lạt Năng lại chuyển sang làm công tác tư tưởng với Lục Lệ Thành : "Thế nào ? Bốn người cùng đi du lịch, có vẻ rất có ý nghĩa nha."
Lục Lệ Thành mỉm cười : "Tôi cũng rất muốn đi, có điều tôi đã đáp ứng với người nhà là năm nay sẽ về ăn Tết. Nông thôn rất chú trọng Tết âm lịch truyền thống, lễ tế tổ ở nhà tôi đã vắng mặt hai năm