
có thể tỏa sáng, chỉ cần có một chút mưa là cảm thấy khỏe mạnh. Thật vậy đó, cứ cho là tất cả mọi áp lực đều vượt quá khả năng mang vác của cơ thể, cô cũng sẽ cố gắng gánh vác, chỉ cần vẫn có người muốn nói với cô rằng, “Con yêu mẹ.”
Ngày hôm sau, trước khi ăn sáng phải đo lượng đường trong máu, có thấp hơn một chút, sau đó đến thời gian thăm bệnh của bác sĩ, cuối cùng Giản Minh cũng đã gặp được bác sĩ Dương, bác sĩ chủ trị cho cô, có điều bác sĩ chủ trị không được nhiệt tình cho lắm, chỉ có ba chữ, “Vẫn tốt lắm,” rồi quay người bỏ đi. Chỉ có bác sĩ Mễ, người mà được cô gọi là thiên kim nhà nghèo mỉm cười với cô, nụ cười cực kỳ có thiện ý.
Sự lạnh lùng của bác sĩ chủ trị làm cho mọi ý định của cô bị dập tắt. Thực ra cô muốn hỏi, có thể xin phép rời khỏi bệnh viện một ngày không? Ngày mai là thứ bảy, cô muốn đi thăm Đông Đông. Thôi thì thăm dò tình hình xung quanh vậy, hỏi những người bạn nằm viện cùng, “Có thể rời khỏi bệnh viện một ngày được không?”.
Câu trả lời là không thể nào được, chưa nói đến việc bác sĩ, y tá đồng ý hay không đồng ý, trên người Giản Minh có móc một thiết bị để chích Insulin, trước ba bữa ăn, y tá sẽ bổ sung thuốc vào đó, Giản Minh lại không biết thao tác đó, đây chính là trở ngại lớn nhất. Bây giờ đang là thời gian điều trị, không phải thời gian chơi đùa cho vui.
Giản Minh lặng lẽ không biết nói gì, cũng đúng, trong thời gian điều trị, tốt nhất đừng có gây thêm phiền toái gì, nhưng mà thật sự là cô rất nhớ Đông Đông, trăn trở suốt một ngày, Giản Minh quyết định ngày mai tìm cơ hội chuồn ra ngoài.
Lăng Lệ khám bệnh thay cho Đường Nhã Nghiên, suốt cả ngày hôm nay không nhìn thấy Giản Minh đâu cả, lúc tan tầm đi ngang qua hành lang, Lăng Lệ đưa mắt tìm kiếm 106 một cách tự nhiên, cô ngồi trên giường đọc sách, đọc rất chăm chú, Lăng Lệ không tiện làm phiền, hơn nữa đi với anh còn có Đường Nhã Nghiên nên đành phải đi qua một cách lặng lẽ. Ngày mai anh đi thăm bệnh, thế nào cũng có cơ hội, Lăng Lệ nói với mình như vậy.
Đáng tiếc là trong lần thăm bệnh ngày hôm sau, anh cũng không nhìn thấy Giản Minh, mãi cho đến khi anh thăm bệnh xong, viết xong ghi chú cho bệnh nhân, cũng chẳng nhìn thấy Giản Minh đâu. Trước mười giờ, thì không cần phải nói với Mễ Lợi, Lăng Lệ tìm cớ đi ra ngoài hành lang mấy lần. Thật là tội nghiệp, anh làm như thế cũng có dễ dàng gì đâu? Trong phòng trực ban của bác sĩ có nhà vệ sinh riêng, trong phòng trực ban của bác sĩ có bình nước, phích điện riêng, ấy thế mà anh cứ phải chạy đến nhà vệ sinh dành cho bệnh nhân, đến phòng phát nước lấy nước sôi pha trà, cũng khó tìm ra cái cớ để đi lắm, biết không hả? Nhưng không biết Lăng Lệ đã lượn tới lượn lui bao nhiêu vòng, nói tóm lại là Giản Minh vẫn chưa quay về. Lăng Lệ đành phải giở hồ sơ bệnh án của Giản Minh ra, tìm số điện thoại di động của cô, gọi một lần, khóa máy, gọi hai lần, khóa máy, gọi n lần, vẫn khóa máy! Anh ghi lại địa chỉ của Giản Minh, nhưng mà bây giờ đi thì có chút gì đó khoa trương quá, đợi thêm một chút nữa vậy.
Buổi chiều, Lăng Lệ tìm sinh viên của mình, cố gắng giả vờ như anh không thấy sốt ruột mấy, hỏi với giọng bình thường, “106 đã về chưa?”.
Mễ Lợi thấp thỏm không yên, nói nhỏ, “Vẫn chưa ạ, em gọi điện thoại mấy lần rồi, đều khóa máy. Lần này rắc rối to rồi đây, dụng cụ tiêm Insulin trên người Giản Minh không hề rẻ, nhỡ khi chị ấy mang theo cái đó bỏ trốn, biết đi đâu tìm chị ấy đây? Tiền cọc viện phí chị ấy nộp hôm trước chưa đủ để trả cho dụng cụ đó đâu”.
Điều mà Lăng Lệ quan tâm khác với Mễ Lợi, nói đi nhắc nói lại, “106 lần đầu tiên dùng Insulin, nhỡ khi xảy ra hiện tượng hạ đường huyết, bản thân cô ấy không biết phải xử lý thế nào, sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Mễ Lợi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không truy cứu trách nhiệm của cô là tốt rồi, cô nhỏ bé như thế này không mang nổi nhiều áp lực như vậy đâu, thế là an ủi sếp mình, “Phó chủ nhiệm Lăng, thầy không cần phải lo lắng, có thể là đi ra ngoài gặp ai đó, nhỡ khi có chuyện gì, bên cạnh chị ấy có người đi cùng, nhất định sẽ đưa chị ấy đến bệnh viện gần nhất. Hơn nữa, theo bệnh tình trước mắt của Giản Minh thì cũng chưa chắc sẽ bị hạ đường huyết đâu ạ.”
Những lời nói của Mễ Lợi không hề làm cho Lăng Lệ cảm thấy thoải mái, còn làm cho tâm trạng của anh nặng nề hơn, đi ra ngoài gặp ai được nhỉ? Anh có nghĩ đến việc Giản Minh đi gặp con trai, nhưng với tình hình trước mắt của Giản Minh, cô ấy có thể gọi chồng cũ của mình đưa con đến thăm cô là được rồi, không cần phải rời khỏi bệnh viện lâu như vậy. Những lời này không được nói ra ngoài, như thế mọi người sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, kỳ lạ ở chỗ mối quan hệ không bình thường giữa bác sĩ và bệnh nhân, cho nên sắc mặt của Lăng Lệ u ám đến cực điểm, người lạ không dám đến gần, những người xung quanh cũng không ai dám ho he một tiếng.
Mãi vẫn chưa thấy Giản Minh quay về, hết giờ làm việc, Đường Nhã Nghiên cũng sốt ruột không kém, trước khi về nhà còn căng thẳng dặn dò y tá, “106 quay về thì nhớ gọi điện thoại cho tôi.” Mọi người cũng chỉ biết trả lời “dạ” một tiếng chứ không biết làm sao… Trong lòng cũn