Disneyland 1972 Love the old s
Bệnh Tình Yêu

Bệnh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326623

Bình chọn: 9.5.00/10/662 lượt.

ô, cô là vợ anh, những gì cô ấy nói, anh đều nguyện tin tưởng. Nhưng mà bây giờ, cái tên Tiền Á Quân từng bị định nghĩa là người không có giới tính ấy, nhân lúc anh đi công tác, đột nhập vào nhà người ta, làm chuyện hay ho này với vợ anh! Nghe động tĩnh phía nhà tắm bên kia, hai tay Lăng Lệ ôm lấy mặt, trời đất ơi, anh một lòng một dạ với ngôi nhà này và người đàn bà của anh, cô ta lại lừa dối anh, phản bội anh, gán cho một trang nam nhi như anh cái cụm từ khó ưa “bị cắm sừng” ấy?! Lăng Lệ nhảy lên, anh cần phải tìm một nơi để bình tĩnh trở lại, nếu không, việc anh muốn làm nhất bây giờ chính là ra tay đánh đấm, hoặc vác dao lên chém loạn xạ. Giây phút khi lao ra khỏi nhà ấy, Lăng Lệ đụng phải valy hành lý, trong valy ấy có rất nhiều quà vặt và khăn quàng đủ màu sắc anh mang về cho Phương Nam. Bỗng nhiên anh nhớ tới chị dâu Văn Quyên, chị dâu đôi lúc trách móc anh cả Lăng Khang, mỗi lần đi công tác ở đâu đều không được như Lăng Lệ, chẳng thèm mang một ít đặc sản nơi đó về. Nhưng mà anh, Lăng Lệ cho dù hiểu được việc nhớ đến người ta phỏng có ích gì? Có ích gì?

Đúng vào giờ cao điểm đi làm mỗi ngày, Lăng Lệ đứng trong đám đông đợi xe buýt cùng mọi người. Đợi xe buýt đến bệnh viện ư? Chẳng biết nữa. Đây chẳng phải là trạm xe buýt gần nhà anh sao, nói một cách chính xác, anh cũng không xác định được đây là trạm xe buýt nào nữa, anh chậm rãi đi không có mục đích, cứ đi theo dòng người đi làm, rồi đến đây. Tuyết lại rơi, rất lạnh, Lăng Lệ bây giờ mới phát hiện ra rằng mình quên mất mặc áo khoác, hai tay anh đút vào túi quần, đứng trong đám đông, rõ ràng nhìn anh cao hơn hẳn so với người khác, nhưng mà, có nhìn thấy không? Không phải cao hơn người khác một chút là có thể sống tốt hơn người khác, bây giờ Lăng Lệ có suy nghĩ rất lệch lạc, anh cảm thấy bất kỳ người nào xung quanh anh đều sống vui vẻ hơn anh. Quan trọng là, có thể người ta đều không có “sừng” như anh.

Xe buýt đến, Lăng Lệ bị ép vào giữa đám người đang hối hả đi làm, không có đường ra, cũng không chống cự lại, cứ đi theo dòng người đó lên xe, trong lòng anh hoảng hốt không yên, dưới chân vướng phải cái gì đó, có người đỡ anh, nhắc nhở: “Này, thẻ xe của anh đâu?”.

Lăng Lệ mơ hồ nhắc lại, “Thẻ xe?”. Sờ vào túi quần, không có. Giây phút khi anh lao ra khỏi cửa không mặc áo khoác, cũng không mang theo túi xách, cho nên bây giờ trên người anh chẳng có gì cả, ngoài chiếc khăn vẫn quàng trên cổ ra, trong túi quần chủ có chùm chìa khóa. Hai đồng tiền xu vang lên giòn giã trong thùng đựng tiền, coi như tiền xe của Lăng Lệ, tài xế hét to, “Đi xuống phía dưới xe, đi xuống phía dưới xe…”. Lăng Lệ bị người ta kéo đi về phía đuôi xe, nhiệt độ của lò sưởi trên xe làm thần trí anh hồi phục lại đôi chút, cuối cùng, thái độ nhẹ nhàng, lịch sự hàng ngày của anh đã quay trở lại nhiều hơn, “Cảm ơn!”, anh nói với người phụ nữ đỡ anh, nở nụ cười gượng gạo, nụ cười ấy chi bằng đừng cười còn tốt hơn, “Ngày mai, tôi trả tiền lại cho cô.”

Người phụ nữ ấy hờ hững, “Được”, tìm thấy chỗ ngồi rồi ra hiệu cho Lăng Lệ ngồi. Lăng Lệ nhanh nhẹn bước lên trước một bước, chặn cậu thanh niên đang có ý chiếm chỗ ấy lại, dùng sức ấn người phụ nữ ấy ngồi xuống. Giống như nhiều lần trước đây từng xảy ra, anh đứng bên cạnh ghế ngồi, dáng người cao to, giúp người phụ nữ này chặn ra được một khoảng không gian, nhân tiện nói mấy câu xã giao, “Cô sống gần đây à?”. Người ta gật gật đầu, coi như là trả lời, sau đó, nhét tai nghe của chiếc MP4 vào tai, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Lăng Lệ biết người phụ nữ này tên là Giản Minh, đúng, chắc chắn là hai chữ này, anh biết tên của cô, cũng là một lần ngẫu nhiên nghe cô ấy nói chuyện điện thoại, giọng nói rõ ràng, êm dịu: “Chào chị, à, tôi là Giản Minh đây…”. Cũng không phải là Lăng Lệ đặc biệt chú ý đến cô ấy, quả thực là bởi vì, ở trên chuyến xe buýt này, số lần họ gặp nhau quá nhiều.

Lần đầu tiên Lăng Lệ gặp Giản Minh, không còn nhớ cụ thể ngày tháng năm nào, cũng vào mùa đông như thế này, tuyết rơi, cô ấy như người mất hồn, quần áo mỏng manh, lúc lên xe vấp vào cái gì đó, suýt nữa té ngay trước cửa lên xuống. Lăng Lệ tốt bụng kéo cô ấy lại. Cô ấy không có thẻ xe buýt, cũng không có tiền lẻ, Lăng Lệ tiện thể giúp cô ấy giải quyết luôn. Sau đó vẫn là ở trên xe buýt, gặp lại nhau, cô ấy trả tiền xu cho anh, nói câu cảm ơn đơn giản, sau đó nữa thì…, sau đó nữa thì chẳng có gì nữa cả. Họ gặp nhau trên xe buýt mỗi sáng sớm đi làm, buổi chiều đi làm về cũng thường hay gặp nhau, chỉ là những cái gật đầu và cười mỉm, khi có chỗ ngồi, họ lại nhường cho nhau, bình thường Lăng Lệ đều nhường cho Giản Minh, đàn ông con trai vẫn luôn phải nhường cho phụ nữ. Nếu như không có chỗ ngồi, Lăng Lệ đều đứng bên cạnh cô, cố gắng chăm sóc, bảo vệ cho cô một chút. Nói ra thì trong cả đám người trên xe, anh chỉ quen mỗi mình cô. Về chuyện như thế này bao lâu rồi, Lăng Lệ cũng nhớ không rõ, ai rảnh rỗi mà ngồi tính toán cái này? Chỉ có điều, hôm nay anh nghĩ rằng, đúng là cuộc đời, quả nhiên giống như câu nói, “có vay ắt có