
ửi lời hỏi thăm đến bác sĩ Lăng.”
Giản Minh hiểu rõ rằng, anh rời khỏi đây là vì bản thân mình và Đông Đông. Anh cho rằng anh đi xa một chút, sẽ làm cho mọi người tốt hơn. Nhưng cái việc sống tốt hơn ấy mà, nó hoàn toàn chẳng liên quan gì đến khoảng cách.
Một ngày nòa đó, khi Giản Minh nói “ Đông Đông đến uống sữa” lại nói nhầm thành “Lăng Lệ đến uống sữa”;
Một ngày nào đó, khi kể chuyện Aladin và cây đèn thần, gọi nhầm một địa danh cổ xửa ở một đất nước nào đó thành Tây Tạng;
Mỗi khi không kiềm chế được lại lôi tấm danh thiếp bác sĩ đưa cho Đông Đông ra, ngắm nghía lần này đến lần khác, nén chặt lại cảm xúc muốn gửi tin nhắn cho anh;
Mỗi khi điện thoại đổ chuông, đều sẽ vừa sợ hãi vừa chờ mong rằng, đó là điện thoại của anh gọi đến;
Mỗi khi nhìn vào màn hình điện thoại chờ tên người gọi có hai chữ “Anh Lệ”, nước mắt sẽ luôn hoen ướt đôi mi;
Sẽ biết được rằng, để mọi thứ trôi qua, là một việc khó khăn đến thế nào.
Niềm an ủi lớn nhất mỗi ngày của Giản Minh là biết được rằng, Lăng Lệ đi làm đều đặn như mọi khi, mỗi chuyến đi về công tác như bình thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm, điều đó có nghĩa là, thành viên rất quan trọng kia trong gia đình họ bình an vô sự. Cũng chỉ có trong tình huống như thế, trước khi ngủ vẫn cố gắng lê lết cơ thể mệt mỏi đến muốn chết, trong miệng như than thở, gọi không thành tiếng cái tên của người ấy, anh Lệ.
Cô yêu anh, rất lặng lẽ, giống như anh đã biến mất, không tồn tại. Bởi vì không tồn tại, nên cuối cùng lại khắc sâu vào trong xương tủy.
Lăng Lệ quay trở lại thành phố này sau khi đi tiếp cận với nơi được coi là tự do ấy, gió mùa hè, nhẹ nhàng mơn man, rong chơi ngoài ô cửa sổ xe buýt. Trên chiếc xe buýt lắc lư qua lại, Lăng Lệ nghĩ rằng, không biết cô gái kia, bây giờ thế nào rồi?
Nghe Đường Nhã Nghiên nói Giản Minh đến khám rồi lấy Insulin một lần, vội vội vàng vàng nên chẳng nói chuyện gì được, nhìn có vẻ gầy đi nhiều. Đường Nhã Nghiên đặc biệt nhấn mạnh, “Đâu có giống ông, cả người toàn mùi thịt cừu, rốt cuộc ông đã ăn bao nhiêu thịt cừu hả?”.
Lăng Lệ ôm nỗi uất ức, “Kẻ ăn không hết người lần không ra, có biết bọn tôi nhớ nhung rau xanh đến mức nào không hả?”. À, Giản Minh gầy đi sao, vốn dĩ cũng đã không mập.
Đến nhà anh trai ăn tối, chị dâu Văn Quyên đưa đĩa mít ướp lạnh sẵn cho chú Hai, không còn kiểu đùa cợt hàng ngày, cực kỳ nghiêm chỉnh, “Chú Lệ này, việc mà chú vẫn luôn suy nghĩ đó, chị dâu cũng đã hỏi giúp chú rồi.”
Lăng Lệ chăm chú nhìn chị dâu, cảm giác căng thẳng muốn che giấu nhưng không thể nào giấu nổi.
Văn Quyên từ tốn nhã nhặn, “Lần trước chị đến công ty, tìm Giản Minh khuyên cô ấy, đợi Lăng Lệ quay về, nói chuyện đàng hoàng với nhau, chuyện gì mà chẳng giải quyết được. Giản Minh cảm thấy không muốn dằn vặt em thêm chút nữa, em chịu thiệt thòi, cô ấy cũng chẳng cảm thấy dễ chịu. Với tình hình hiện nay của cô ấy, làm cho cô ấy không thể nào hứa với em, có thể mang lại hạnh phúc cho em, nên vẫn là không nên gặp nhau nữa thì hơn.”
Cứ như thế, bị cô đá bay sao? Từng múi mít thơm ngọt là thế, Lăng Lệ ăn vào trong miệng sao cứ thấy đắng nghét, lại hỏi anh trai, “Về công việc cô ấy thế nào? Có kham nổi không?”.
Lăng Khang vui vẻ, “Biểu hiện của cô ấy ở một vài bộ phận tốt đến nỗi vượt quá tưởng tượng của anh, nhưng một vài chỗ vẫn còn lóng ngóng. Có điều, đã minh chứng được khả năng quan sát của chị dâu, đây là một cô gái tốt, vợ đảm mẹ hiền, chú Lệ này, lần này em chọn đúng người rồi đó…”.
Từ trước đến nay Lăng Lệ chưa bao giờ nghi ngờ lựa chọn của mình, cho nên, trong lòng không thôi hy vọng, nhờ anh trai Lăng Khang gửi cho anh một bản “báo cáo”. Buổi sáng, máy fax ở trong phòng trực ban từ từ nhả ra một hai tờ thông tin Lăng Khang gửi cho anh, trong lòng Lăng Lệ ngập tràn hy vọng, trước thời gian đi thăm bệnh căng thẳng đó, anh đã tính toán làm thế nào để tạo ra cuộc gặp gỡ bất ngờ với cô gái này. Cũng không cần phải biết rõ, Giản Minh có nhu cầu hay không, nhưng đây là việc anh có thể nghĩ ra được, cách giúp đỡ cô ấy.
Dưới một trung tâm thương mại lớn, Lăng Lệ đứng đợi dưới bóng cây, chẳng bao lâu sau, Giản Minh cuối cùng cũng xuất hiện, chiếc quần màu xanh jeans đang được ưa chuộng, áo ngắn tay, tóc tai buộc gọn ra phía sau, hoạt bát lại nhanh nhẹn. Vừa đi lên cầu thang vừa đọc báo cáo, cần mẫn không biết mệt thế này sao? Nén nhịp tim đang đập như trống giục lại, Lăng Lệ đi theo, làm ra vẻ không có ý đồ gì, tiến lại gần, “Giản Minh, ham học đến thế cơ à?”. Anh làm Giản Minh hết hồn thật sự, vội né người ra, hai chân đứng không vững, lảo đảo, suýt nữa thì đập mặt xuống cầu thang, Lăng Lệ giơ tay kéo cô lại, giữ lấy vòng eo như đang ôm, giúp cô đứng thẳng, “Xin lỗi, làm em hết hồn”.
Giản Minh kinh ngạc đến nỗi mấy giây trôi qua rồi mà vẫn chưa hoàn hồn, giương mắt nhìn anh, chào hỏi anh như thể đang thở dài, “Anh Lệ.” Đau khổ triền miên, rung động đến tận tâm can, bác sĩ lại không kiềm chế được, sống mũi cay cay, “Anh về rồi.”
Giản Minh hơi lắp bắp, “Anh, anh, lúc nào, lúc nào?”. Giống như phải bỏng, cô vội vàng đẩy bác sĩ ra, đứng thẳng,