XtGem Forum catalog
Bên Bờ Quạnh Hiu

Bên Bờ Quạnh Hiu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322414

Bình chọn: 7.5.00/10/241 lượt.

t tắt, ánh sáng đột nhiên như tối sầm hẳn lại. Một lúc sau nàng mới ngẩng mặt lên:

- Cha tôi dữ lắm phải không chị? Đưa tay chỉ vòng hoa trên cổ tôi, Sao Ly khen:

- Đẹp quá!

Tôi cởi vòng hoa xuống, choàng vào cô? Sao Ly:

- Cho chị đấy!

Sao Ly cúi xuống ngắm, rồi ngẩng lên cười. Nụ cười lún đồng tiền thật tươi và đẹp.

- Bây giờ tôi mới biết tại sao họ lại thích chị!

- Ai?

- Anh Tú, anh Phong!

- Tại sao?

Sao Ly lục lọi trong trí, cố tìm một hình dung từ thích hợp:

- Vì...chị như thế này .. như thế này .. Chị văn minh...

Lần này đến tôi cười, tôi thích thích người thiếu nữ rừng xanh ngây thơ giản dị thật thà, nàng tự nhiên như sông núi, cỏ cây.

- Chị ở thành phố lớn thật lớn, phải không?

- Ừ!

- Ở đó đẹp lắm hả chị?

- Không đẹp bằng nơi này.

Sao Ly gật đầu rồi ngồi xuống cỏ, bứt một nắm cỏ đưa cao lên cho từng cọng một rơi xuống qua kẻ tay. Tôi hỏi:

- Suốt ngày chị ở trong rừng làm gì mà cha chị phải đi tìm hoài vậy?

Sao Ly giận dữ:

- Ổng tìm tôi? Tìm tôi để bắt tôi về cho heo ăn, đuổi gà, đuổi vịt, bắt tôi làm đủ thứ công việc, lại đem gả tôị.. gả tôi cho cái thằng...!

Sao Ly nói thêm một tràng tiếng Thượng rồi nhún vai:

- Cha tôi dữ lắm, chị xem này.

Nàng chẳng e thẹn mở ngay nút áo kéo tuột xuống cho tôi xem những vết roi ngang dọc trên tấm thân nâu sậm rắn chắc.

Tôi hỏi ngơ ngẩn:

- Cha chị đánh chị đấy à?

Sao Ly gật đầu rồi kéo tay áo ngay ngắn lại:

- Tôi khôNg sợ, tôi không sợ ai hết, tôi cũng không thèm lấy thằng kia!

Ánh mắt Sao Ly tóe lửa như muốn đốt cháy cảnh vật. Đây là một con sư tử, một con sư tử đẹp đang giận dữ. Tôi ngồi xuống ngắm Sao Ly đang thả tay xuống nước, nước ngập dần tới cườm tay, rồi nàng lại rút lên, lấy nước rửa mặt, đắp lên ngực. Những giọt nước chảy dài, lấp lánh trên lớp da nâu trông thật đẹp. Rồi Sao Ly lại nằm dài xuống trong một thế nằm thật khêu gợi, vẻ giận dữ ban nãy đã biến mất, nàng đã hoàn toàn trở lại nét vui vẻ hồn nhiên. Chuỗi hoa trên ngực kết hợp với màu xanh của rừng, khói sương mù của hồ, sự tinh khiết của nước tạo thành một dáng dấp thật liêu trai.

Tôi muốn tìm cách khơi chuyện với Sao Ly mà chẳng tìm được lời thích hợp. Nàng nằm đấy thật tự nhiên, không thèm quan tâm đến sự hiện diện của tôi.

Chậm rãi ngắt từng cánh hoa Lụy Tình đưa vào miệng, Sao Ly làm tôi liên tưởng đến hình ảnh nàng tiên sống bằng sương khuya trong truyện cổ tích. Rồi nàng cất tiếng hát. Tiếng hát thật nhỏ, điệu hát thật quen thuộc, lời Thượng. À đúng rồi đây là bản nhạc Phong đã hát cho tôi nghe. Sao Ly hát đi hát lại nhiều lần, tôi thấy bản nhạc giản dị này cũng hay hay, nhưng nếu nghe hoài cũng nhàm tai. Nhưng giọng hát dễ nghe.

Đột nhiên Sao Ly nhổm dậy nói:

- Thôi tôi đi!

Nói là làm, nàng đứng dậy thật nhanh, vẫy tay chào tôi rồi chạy vào rừng. Bước chân trần chẳng sợ gai góc. Trong đám lá xanh kia, chiếc áo đỏ thoắt hiện, thoắt mất. Tôi vẫn ngồi ngẩn ngơ như người ru mộng. Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, khi đồng hồ chỉ tay mười một giờ, sắp giờ cơm trưa, tôi mới đứng dậy, ngắt một cánh hoa Tình Lụy, rồi nương theo lối cũ trở về. Đi xuống chưa được hai phần ba đoạn đường, tôi đụng ngay Phong đang đi lên. Nhìn thấy tôi, hắn vui vẻ:

- Tôi đoán biết ngay là cô đến đây mà!

- Anh đi tìm tôi?

- Ờ! Phong đáp: - Cô Hương nói là trời vừa sáng là cô đã vào rừng. Đến bờ suối không gặp cô, biết ngay là cô đến hồ Mộng. Thật không đi khác đâu được.

- Anh tìm tôi có việc gì?

- Không có việc gì thì không có quyền tìm à!

- Câu trả lời của anh luôn luôn ngang ngược, sao lạ vậy?

Phong cười, bước đến nắm lấy tay tôi lắc lắc:

- Lệ Thu, cô có duyên lạ, ai thấy cô là bị lôi cuốn ngay. Thế mà lúc về đây tôi chẳng phát hiện sớm điều ấy, chỉ lo phải sống một mùa hè khô héo nữa ở xó xỉnh nầy.

Cái áo Phong xốc xếch, chiếc quần thì nhăn nhúm nhiều chỗ. Những cọng cỏ khô thì dính rải rác trên thân áo, chắc hắn vừa trải qua một cuộc ấu đả hay đập lộn gì đó chứ chẳng phải làm việc mệt nhọc ngoài đồng rồi ra tìm tôi đâu. Tôi hỏi:

- Anh vừa đánh nhau ha?

- Ha? Phong cười, nụ cười thật giòn.

- Sao cô lại thắc mắc? Bộ dáng tôi giống như mới đánh nhau lắm sao?

Tôi cười mà không nói gì cả. Rồi chúng tôi tiếp tục bước về nhà. Phong hỏi:

- Hôm nay hồ Mộng đẹp không?

- Đẹp! Tôi vừa gặp nữ chúa rừng xanh bên bờ hồ. Cô ấy đẹp như trong truyện thần thoại.

- Nữ chúa rừng xanh? Phong trợn mắt:

- Cô đùa à? Phải rồi, có phải đấy là một con rắn lục, con cào cào, con bọ rầy, con chuồn chuồn. Hay là một con bươm bướm?

- Anh lầm rồi, tôi bảo đó là một cô gái cơ mà. Cô ấy tên là Sao Ly, một thiếu nữ sơn cước, đẹp đến tôi nhìn cũng muốn tan thành nước luôn.

Phong yên lặng một lúc, rồi nháy mắt:

- Sao Ly? Cô đã gặp cô ấy rồi à? Vâng, cô ấy đẹp man dã, nhất là thân cô ấy như tóe lửa, có thể làm tan thành nước bao con tim sắt đá.

- Thế anh có bị cô ấy thiêu chưa?

Phong trợn mắt:

- Tôi à? Tôi cứng hơn cả đá cô ơi.

Tôi nhếch mép chẳng tin. Nhìn lên vai áo của hắn, tôi gỡ cánh hoa dại nào đó lại nằm trên cổ áo Phong. Cánh hoa vỡ vụn rơi lả tả qua kẽ tay trông thật tội. Tôi yêu nhất các cánh hoa