
ật đầu, sau đó lại giơ lên tươi cười tiêu chuẩn, "Không sợ, dù sao tiền lương Cảnh Nhiên rất cao, tôi không ngại trừ hắn nhiều chút.”
“Gi¬an thương!” Hồ Dịch oán thầm một câu trong lòng, đưa tay ngoắc Tiểu Thư đứng ở một bên không biết theo ai tới, “Cậu bé đáng thương, bị sư phụ của cậu làm sợ cháng váng, sống với hắn hẳn là cực khổ!”
Tiểu Thư chán nản thất vọng gật gật đầu, “Sư phụ sớm tâm tình giống như không tốt lắm, thứ nhất là đoạt việc sống của tôi, đập dữ như vậy cũng không sợ thật sự đập bể!” Nhếch miệng tiếp tục nói: “Tôi vừa nói với anh ấy mua tạp chí xe hơi mới, cư nhiên bị anh ấy dữ tợn nhìn, nói xem tạp chí xe hơi gì, một chút cái rắm dùng đều không có!”
Sở Bạch nghe xong lời của hắn, nhướng nhướng mày: “Ở đây mua tạp chí nhiều nhất không phải là hắn sao? Hắn còn thường xuyên cổ động tôi phải mua nhiều hơn cho mọi người xem!”
"Những điều đáng ngờ đều nói rõ, Cảnh Nhiên khẳng định có vấn đề!” Hồ Dịch tổng kết.
“Ừ, cực kỳ có vấn đề!” Tiểu Thư gật đầu tán thành.
“Vấn đề lớn!” Sở Bạch lắc đầu thở dài.
Mà đáp lại bọn họ, lại là "Oanh” một tiếng, cửa xe rơi trên mặt đất.
Gần giữa trưa thì Cảnh Nhiên còn đang huỷ xe, tiểu Thư đứng ở phía sau hắn, đáng thương kêu lên: “Sư phụ, ăn cơm trưa!”
Cảnh Nhiên có chút mờ mịt quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu Thư, “Đã giữa trưa rồi?”
Kỳ thật Cảnh Nhiên đối với hành vi cổ quái của mình một chút ý thức đều không có!
Hắn chỉ nhớ rõ tối hôm qua hắn suy nghĩ về vấn đề giới tính của Cảnh Mân một buổi tối, đầu óc hỗn loạn, đi làm chỉ nghĩ phải làm chuyện gì để cho mình tĩnh tâm, hoàn toàn không nghĩ đến hắn đã đoạt việc của đồ đệ mình, còn tạo cho người ta luống cuống mờ mịt.
"Đi ăn cơm đi.” Tiện tay quăng tay lái ra, liền dẫn đồ đệ đi đến căn tin.
Vừa đến bên trong đã ầm ầm, Cảnh Nhiên vừa lấy xong đồ ăn, đã bị Sở Bạch mang theo vào văn phòng.
“Trưởng tiệm, chuyện gì?” Cảnh Nhiên bới mấy ngụm cơm, phát hiện Sở Bạch đang rất nghiêm túc nghiên cứu hắn, nhịn không được mở miệng hỏi.
“Không có chuyện gì, chỉ muốn nói chuyện phiếm với cậu.”
“Nói chuyện phiếm?”
“Ừ, hôm nay trạng thái nhìn trên mặt cậu rất không bình thường, cho nên tôi muốn quan tâm cậu, còn có nói chuyện buổi sáng do cậu làm việc quá mức mà gây ra cho tôi một ít di chứng.”
“Quan tâm? Di chứng?” Cảnh Nhiên không hiểu ra sao, gần đây cũng biết nói chuyện với Sở Bạch rất lao lực, không nghĩ tới còn có thể lao lực đến tình cảnh này.
“Trước tiên nói một chút xem cậu có tâm sự gì a, xem tôi có thể giúp đỡ nổi hay không.” Sở Bạch tốt bụng giải thích.
Lúc này Cảnh Nhiên rốt cục nghe hiểu vấn đề của hắn rồi, nhưng chỉ có thể lắc đầu, vấn đề Cảnh Mân là đồng tính luyến này, là tuyệt đối không thể lấy ra thảo luận.
Nhìn đến hắn lắc đầu, Sở Bạch nhíu nhíu mày, “Vậy được rồi, chúng ta lại tính xem buổi sáng cậu đập bể bao nhiêu thứ.” Vừa nói xong, liền đem tờ giấy thật dài đưa tới trước mặt Cảnh Nhiên.
Cảnh Nhiên những thứ khác không thấy, chỉ nhìn số tiền phía dưới cùng, một miếng cơm lập tức phun ra, “Khụ khụ. . . . 3 ngàn! Ông chủ anh đang ăn cướp a! Dựa vào cái gì trừ tôi 3 ngàn! !”
“Trên mặt tờ danh sách không phải viết rất rành mạch đấy sao? Cũng không phải là do cậu, bất quá cậu không muốn gi¬ao số tiền này cũng đúng, nói cho tôi biết nguyên nhân cậu trở lên thất thường liền OK.” Sở Bạch giảo hoạt cười cười, rút về.
Cảnh Nhiên thở dài, suy tư thật lâu mới hỏi: “Trưởng tiệm, anh nói đồng tính luyến ái là trời sinh, hay là trong quá trình đang phát triển bị ảnh hưởng ?”
Sở Bạch lập tức mở to hai mắt! Hoàn toàn không nghĩ đến Cảnh Nhiên sẽ trực tiếp đưa ra vấn đề như vậy, làm sao có thể kéo đến phương diện đồng tính luyến ái này? Chẳng lẽ nói. . . Hắn không dám nghĩ, hắng giọng, “Cái này rất khó nói, có ít người thật là trời sinh, có ít người cũng là thụ cảnh vật chung quanh ảnh hưởng chuyển thành đồng tính luyến ái, còn có một ít người chính là song tính luyến.”
“Song tính luyến!!” Cảnh Nhiên vừa giật mình, hai ngày này hắn nghe được danh từ mới thật sự nhiều lắm! "Những người chịu ảnh hưởng này có thể trị hết không?” Trong lòng, hắn rất tự nhiên quy em gái thành loại người chịu ảnh hưởng.
Sở Bạch cổ quái nhìn hắn, sắc mặt có chút khó coi: “Mặc kệ đồng tính luyến ái, khác phái luyến, song tính luyến, cũng không phải bệnh, không có trị liệu cần thiết, trừ phi là một số người thật là có vấn đề tâm lý mới chịu gặp bác sĩ tâm lí tiến hành uốn nắn!”
“Bác sĩ tâm lí! ! ! Đúng đúng đúng. . . . Gặp bác sĩ tâm lí.” Cảnh Nhiên bởi vì lời của Sở Bạch mà trước mắt sáng ngời, giống như là trong bóng đêm vùng vẫy hồi lâu, rốt cuộc tìm được ánh sáng, lập tức quăng cơm hộp ra, liền chạy ra bên ngoài, vừa chạy còn vừa ồn ào: “Trưởng tiệm buổi chiều tôi xin nghỉ, không tới.”
Sở Bạch nhìn bóng lưng đã điên cuồng chạy, có điểm dở khóc dở cười, cảm thấy đoạn đối thoại vừa rồi quả thực chính là không giải thích được!
Chẳng lẽ Cảnh Nhiên hắn. . . Cảnh Nhiên mở cỗ xe máy bảo bối chạy bằng điện của hắn lên, một đường nhanh chóng đến trường học Cảnh Mân, chỉ là chiếc xe chạy bằng điện, dù cuồng thế nào, cũng