
ng phải là phong
cách của cô.
Ấn phím gửi thư, Đàm Bân liếc mắt về góc phải phía dưới màn hình xem giờ, đã là một giờ sáng.
Vừa buồn ngủ vừa mệt, khi đứng trước gương rửa mặt sau khi đắp mặt nạ,
trong lòng cô đấu tranh rất nhiều lần, rốt cuộc là nên viết nhật ký công việc hôm nay rồi đi ngủ hay lên giường ngay?
Đàm Bân có một thói quen, sau khi kết thúc công việc mỗi ngày, cô đều nhớ lại một lượt
những việc đã làm hôm nay, sau đó ghi lại những việc đặc biệt hoặc những việc chưa hài lòng.
Năm năm trở lại đây, những ghi chép đó tạo
thành một quyển sổ rất dày. Thỉnh thoảng giở ra, Thẩm Bồi lại chau mày
khi gặp phải những từ viết tắt khó hiểu.
“Cái gì đây? Có tác dụng gì?” Anh hỏi.
“Cứ coi như nhật ký đi.” Đàm Bân trả lời. “Anh đánh giá thành tựu của mình
qua từng bức tranh mới. Em khác anh, mỗi ngày đều có những chi tiết vụn
vặt, không kịp thời ghi lại để nhắc nhở, em sợ đến khi quay đầu nhìn lại sẽ hồ nghi giá trị tồn tại của mình, mỗi ngày vội vội vàng vàng, mệt
mỏi mà không thu hoạch được gì. Có cái này, ít ra em còn biết mình đã
luôn cố gắng. Vả lại…” Cô hất đầu, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn. “Biết đâu
có một ngày, em lại giống Jack Welch[11'>, viết một quyển tự truyện thì
đây chẳng phải là tài liệu tham khảo chân thật nhất sao?”
[11'>
Jack Welch (sinh năm 1935): kỹ sư hóa học, doanh nhân, cựu Chủ tịch kiêm CEO của tập đoàn General Electric (GE). Ông được tôn vinh là nhà lãnh
đạo của thế kỷ, tổng giám đốc số 1 của thế giới.
Thẩm Bồi mắng yêu: “Đừng có tưởng bở!”
Thói quen vẫn chiến thắng bệnh lười biếng, cuối cùng Đàm Bân cũng ngồi xuống bàn, mở cuốn nhật ký ra.
Hằng ngày, trừ lúc ký tên thì đây là lúc duy nhất cô sử dụng bút.
Cô viết: “Gặp Trình Duệ Mẫn, sự điềm tĩnh, ung dung của anh khiến mình
ngạc nhiên. Mình thật sự rất muốn biết suy nghĩ thật của người này khi
gặp thất bại. Nếu là mình, chắc mình sẽ học đà điểu, đào một cái hố rồi
trốn dưới ụ cát và sẽ không gặp bất cứ ai, vì sự tồn tại của họ lúc nào
cũng gợi nhớ đến sự thất bại của mình. Đối với nhiều người, chấp nhận sự thất bại của bản thân là một việc cực kì khó khăn.”
Đàm Bân cầm
danh thiếp của Trình Duệ Mẫn, lật đi lật lại nhiều lần, tay phải bất
giác ấn bút bi phát ra những tiếng “lách cách… lách cách”.
Cô viết tiếp: “Cũng có khả năng là quá đau đớn khiến người ta tê liệt, sau nhiều ngày nỗi đau đó sẽ dần dần mất đi…”
Đàm Bân dừng bút, ngẩng lên, tấm gương ở bàn trang điểm phản chiếu gương
mặt thanh tú không son phấn của cô. Hình ảnh trước mắt như một màn sương dày đặc bị phá vỡ, lộ ra một gương mặt vừa quen vừa lạ. Cô gái trẻ có
chiếc cằm nhọn, đôi mắt đen láy, vì sự ưu tư mà càng thêm trầm lắng,
quyến rũ.
Anh thợ cắt tóc ở phía sau cầm mái tóc dài mềm mượt của cô, vẻ tiếc nuối: “Tóc cô đẹp thế này, cắt đi thì thật đáng tiếc. Cô
bé, hay cô nghĩ lại đi?”
“Đừng nhiều lời, cắt đi!” Cô gái trẻ lời ít ý nhiều, giọng đầy quyết tâm.
Cây kéo sau một hồi do dự, cuối cùng cũng bắt đầu chạm vào tóc.
Mái tóc dài mềm mượt dần ngắn đi, sau những tiếng “lách cách… lách cách”,
tóc rơi đầy xuống nền nhà, dưới ánh đèn những sợi tóc óng mượt đó như có sinh mệnh vậy.
Cô gái từ từ ngẩng lên, trên mặt không hề có biểu hiện tiếc nuối nào, nhếch mép khẽ nở nụ cười, mê mẩn vuốt tóc rồi chào
tạm biệt tay thợ cắt tóc.
“Tôi sẽ không yêu thêm một người đàn
ông nào nữa, sẽ không để người khác có cơ hội làm tổn thương tôi thêm
một lần nào nữa. Trừ đàn ông ra, trên đời này còn có những lựa chọn khác tốt đẹp hơn, quan trọng hơn. Cứ leo tiếp đi, rồi có ngày bọn họ sẽ ngã
đau thôi.”
Nhớ đến đoạn nhật ký cuối cùng cách đây năm năm, Đàm Bân cúi đầu, cười ngẩn ngơ.
Lúc đó, cô có sở thích quy kết cho những nguyên nhân khách quan, lúc nào cô cũng là người lương thiện, vô hại, còn sai là ở người khác và xã hội.
Còn bây giờ cô đã hiểu, đời người có quá nhiều việc tự làm tự chịu. Vì
dục vọng, vì muốn đạt được nhiều hơn, khi lựa chọn đã đưa ra những phán
đoán sai lầm, khiến cả đời vinh nhục thăng trầm, điều đó không phải do
vận mệnh mà là do chính mình. Chỉ có điều trong những ngày khó khăn đó,
hằng đêm cô vẫn ngồi bó gối trên giường, gặm nhấm nỗi đau như từng đợt
thủy triều bóp chặt lấy trái tim.
Đêm nào cô cũng mở trừng mắt
nhìn trần nhà qua những khe ánh sáng nhỏ nhoi. Dạ dày co bóp quá mạnh
nên mỗi lần cô ăn cơm xong, nó lại gây ra phản ứng kịch liệt. Bố mẹ
thương xót cô nhưng không thể làm gì được, chỉ biết đứng nhìn cô con gái yêu ngày một gầy đi. Cho đến khi cô chậm chạp bước ra từ sự thất vọng,
lặng lẽ ăn một bát cơm, đối diện với tiếng thở dài rất khẽ của bố mẹ.
Thời gian đó không chỉ mình cô gầy đi.
Đàm Bân của tuổi hai mươi ba sà vào lòng mẹ khóc nức nở, từ khi Cù Phong
nói chia tay, nước mắt tích tụ bao ngày giờ mới trào ra. Mẹ cô vuốt nhẹ
mái tóc ngắn của con gái như đang vuốt bộ lông mềm mượt của chú mèo con. “Bân Bân, sau này con hãy mở rộng lòng mình, cuộc đời còn dài, điều
quan trọng nhất ở đàn ông là nhân phẩm.”
Đại đa số con người đều
phải đối diện với đôi ba lần đau thương, ban đầu dù có đau khổ tột cùng