
n ra, lập tức đi về phía người nọ.
Phó Dĩnh đi theo Tư Gia Di về phía chiếc xe kia, ngồi vào.
Sau khi xe khởi động, người tài xế mới tháo kính râm xuống.
Phó Dĩnh kinh ngạc: "Lý Thân Ninh?"
"Cô chắc là Phó Dĩnh, chào cô."
Phó Dĩnh mặc dù đã từng nói chuyện qua điện thoại với Lý Thân Ninh, nhưng nói về việc gặp mặt quen thân, thì lại mười phần người xa lạ, ánh mắt Phó Dĩnh vội vàng chuyển sang Tư Gia Di, ý thắc mắc.
Tư Gia Di lại không giải thích, nói với Lý Thân Ninh: "Đưa cô ấy về trước."
Phó Dĩnh ý thức được cô muốn tách khỏi mình, quả quyết cự tuyệt: "Mình đi tìm Diêu Tử Chính với cậu."
Tư Gia Di vẫn lắc đầu: "Chuyện này mình và anh ta sẽ tự giải quyết riêng. Phó Dĩnh, cậu biết không, mình không muốn có thêm người bị liên lụy vào."
Sự kiên định trong mắt cô khiến Phó Dĩnh đành thỏa hiệp: "Vậy được, mình ở nhà chờ tin cậu."
Lý Thân Ninh đi theo địa chỉ Phó Dĩnh nói, đưa cô về đến nhà, trên xe chỉ còn lại Lý Thân Ninh cùng Tư Gia Di.
Hắn nhìn Tư Gia Di thật kĩ qua gương chiếu hậu: "Em tiều tụy đi rất nhiều."
"Vậy sao? " Tư Gia Di cười khổ, sờ sờ mặt.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau trên gương, người đàn ông này rõ ràng có lời muốn nói, nhưng lại chẳng có thể nói gì, thứ còn lại, chỉ là sự khúc xạ đẹp đẽ trong ánh mắt.
"Kế tiếp đi đâu?" Lý Thân Ninh thu hồi ánh mắt nhìn về phía trước.
Tư Gia Di cũng nhắm mắt lại, cô quả thật rất tiều tụy, mệt mỏi: "Nơi anh tìm được chiếc đĩa DVD đó? Tôi muốn tới xem qua."
Lý Thân Ninh gật đầu một cái.
Xe cuối cùng dừng lại tại một căn nhà kiểu cũ.
Tư Gia Di cảm thấy xe dừng lại, cô mở mắt. Xuyên thấu qua ngoài cửa xe, cô nhận ra từng cọng cây ngọn cỏ mơ hồ quen thuộc. Phảng phất trong nội tâm cô biết đó sẽ là nơi này, Tư Gia Di phát hiện mình cực kỳ bình tĩnh.
Lý Thân Ninh dẫn cô tới bậc cấp, đứng trước cánh cửa, Tư Gia Di ngửa đầu nhìn tấm biển môn bài có chút rỉa sắt bên ngoài.
"Em nên biết nơi này."
Cô cũng không trả lời, nhưng Lý Thân Ninh đã đọc hiểu. Ánh mắt của cô giống như đang hồi tưởng lại hồi ức đã đi qua, nhiêu đó đã đủ hơn ngàn vạn ngôn từ.
Lý Thân Ninh dùng chìa khóa dự phòng, mở cửa, ý bảo cô đi vào: "Người nhà của anh ta cũng không biết có nơi này tồn tại, bất động sản cũng chưa bị rao bán, tôi cảm thấy kì lạ, nên đã điều tra qua nguồn gốc."
Tư Gia Di chậm rãi bước vào, đồ dùng trong nhà, phương hướng cửa cửa sổ, không chút thay đổi. Chỉ đã bị phủ lên một tầng bụi thật dày, không còn sự linh động năm đó.
"Tôi năm đó bị cấm vận, không có việc làm, chuyện cơm nước cũng đã là một vấn đề, Phương Tử Hằng năm đó cũng chỉ là một ký giả nhỏ tài năng nhưng không gặp thời, anh ta thuê căn nhà nhỏ này cho tôi, trả tiền thuê thay cho tôi. Lúc ấy chúng tôi rất nghèo rất vất vả, nhưng so với bây giờ, xem ra, đó là thời điểm chúng tôi hạnh phúc nhất."
Hồi ức ngắn ngủi bất chợt hiện lên trong đầu cô, Lý Thân Ninh không có dũng khí biểu hiện sự ghen tỵ khó chịu trong nội tâm lên trên mặt, hắn quay lưng đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, thảm thực vật nơi đó sớm đã chết héo."Sau đó thì sao? "
Tư Gia Di chậm rãi bước đi khắp căn phòng, mỗi một tấc nơi này vẫn giống hệt như trong trí óc cô, cảm giác thật quen thuộc. Trong khung ảnh bên bàn trà kia, đôi nam nữ đó cười đến vui vẻ cỡ nào —— nhưng nụ cười đấy, cô chỉ cảm thấy xa lạ.
"Tôi một năm sau được bãi bỏ lệnh cấm, lần nữa lăn lộn trong nghề, nhờ tin án mại dâm anh ta tung ra, tôi một bước lên mây, rời khỏi nơi này với anh ta. Chỉ là không ngờ, anh ta thế nhưng mua nơi này, không nói cho bất luận kẻ nào."
". . . . . ."
"Thám tử anh thuê chắc cũng điều tra ra được, tại sao còn phải hỏi tôi?"
Lý Thân Ninh im lặng cười một tiếng.
Hắn đứng bên cửa sổ, bóng lưng cao lớn anh tuấn cô đơn rũ xuống. Không trả lời vấn đề của cô, hỏi ngược lại: "Cô định xử lý chiếc đĩa của Phương Tử Hằng thế nào?"
Nghe vậy, Tư Gia Di theo bản năng sờ sờ túi. Cô phát hiện trí óc mình trống rỗng. Suy nghĩ một chút, cô quay đầu.
Đi ngang qua tủ TV, đi ngang qua khay trà, đi ngang qua ghế sa lon, đi ngang qua tấm hình Phương Tử Hằng cùng cô đang ôm nhau cười ngọt ngào, lại phủ lên từng lớp bụi trong trí nhớ, từ quá khứ trở về thực tế, chỉ để lại một câu nói ngắn gọn: "Đi thôi."
Lý Thân Ninh theo ý cô đưa cô ra ngoài, một khắc cuối cùng trước khi đóng cửa, Lý Thân Ninh rốt cuộc vẫn phải nói: "Đừng biểu lộ ra dáng vẻ khổ sở như vậy."
Khổ sở? Không, cô đang rất bình tĩnh. Điểm này chính cô cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Tư Gia Di trầm mặc đóng cửa, khe cửa càng ngày càng nhỏ, cảnh tượng trong phòng biến mất trước mắt cô từng chút một, cuối cùng "cộp" một tiếng, khóa bị đóng lại, chuyện cũ theo đó cũng kết thúc.
Một người đàn ông như vậy, dùng phương thức ích kỉ như thế yêu cô. Tư Gia Di lặng lẽ nói trong lòng: hẹn gặp lại.
Hai người lần nữa lên xe.
Lý Thân Ninh thấy cô đã cài xong dây nịt an toàn, liền khởi động xe: "Hiện tại đi tìm Diêu Tử Chính?"
Tư Gia Di không chút phản ứng, rồi lại đột nhiên mở miệng "Lý Thân Ninh."
Cô đột nhiên trịnh trọng gọi hắn, Lý Thân Ninh không khỏi kỳ quái: "Hả?"
“Tôi có lời muốn nói với anh."
Lý