
ợc mở ra, bên trong xe có rất nhiều rượu bia chưa bật, trên mui xe cũng đặt một chai rượu, Diêu Tử Chính dựa vào sườn xe, lon bia cầm trong tay chỉ còn một nửa. Trong nháy mắt đã uống cạn nửa lon bia còn lại, "Bốp" bẹp tiếp một lon bia, vứt sang một bên.
Trong giờ phút này, quần áo của hắn vẫn ngay ngắn, vẫn giống như ban ngày, cẩn thận tỉ mỉ trước mặt mọi người, mùi rượu bia cùng với bóng đêm che lại một mặt này của anh ta.
Gió biển lồng lộng cũng không thể thay đổi được vẻ mặt không chút cảm xúc của anh ta.
Đến gần rạng sáng lúc mặt trời mọc, Diêu Tử Chính trở lại khách sạn. Đến cửa đập vào mắt anh là bóng một người người con gái đang cuộn mình ngủ say, trong nháy mắt tất cả sự tự kiềm chế của anh bị sụp đổ.
Có tiếng bước chân ngập ngừng vang vọng trên hành lang yên tĩnh, anh tới gần, cúi người. Quan sát người phụ nữ trong khoảng cách gần như vậy, thấy rõ sự mệt mỏi, sự quật cường trên cánh môi bờ mi đang khép chặt, tất cả giống như chỉ mới là hôm qua.
Diêu Tử Chính cầm thẻ mở cửa phòng, một tiếng "cạch" hình như đã làm cô giật mình, anh đợi một lát, cô khẽ cau mày, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Anh liền ôm cô vào phòng.
Vừa đặt người lên trên chiếc giường mềm mại, lông mày cô liền giãn ra, có thể thấy gập người ngủ ngoài cửa cả đêm, khiến cho giấc ngủ của cô không yên, Diêu Tử Chính cởi áo khoác và giày ra giúp cô, sau khi đắp chăn xong, anh ngồi ở cạnh giường, có ham muốn đưa tay vuốt ve gương mặt cô.
Bàn tay đưa ra một nửa, liền dừng lại, cuối cùng từ bỏ. Diêu Tử Chính vỗ trán đứng dậy, vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ để bay bớt mùi bia rượu.
Tư Gia Di tỉnh giấc.
Giấc mơ thật chân thực, mang cô trở lại quá khứ mà cô mãi mãi không muốn quay lại. Người đàn ông đó ôm cô vào lòng, cô có thể cảm nhận được sự cọ sát của bộ âu phục vào mặt mình, ở đầu gối có thể cảm giác được sựức mạnh và độ ấm của anh ta, anh ta còn dịu dàng tháo giày cho cô, ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô...
Tư Gia Di đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà đầu tiên.
Cô ngồi dậy nhìn bốn phía xung quanh, đây rõ ràng là khách sạn, nhưng trong phòng không có người nào.
Bên ngoài cửa sổ khách sạn Kim Sa cảnh biển bày ra trước mắt, đó là cảnh bình minh ấm áp, đáng lẽ là nên bắt đầu một ngày mới bằng sự lười nhác nhưng khi Tư Gia Di nhìn thấy chiếc đồng hồ, áo vest và cà vạt đặt trên ghế dài phía cuối giường, bỗng chốc cô trở nên căng thẳng.
Cô xuống giường đi giày mặc áo khoác của mình vào, đi tìm người đàn ông kia.
Đi về phía cửa phòng tắm nơi phát ra tiếng nước chảy, suy nghĩ một chút, quyết định tới phòng khách chờ anh ta, vừa mới xoay người được một bước, phía sau lưng phát ra một tiếng "Cạch" - là tiếng mở cửa phòng tắm, cô đứng im tại chỗ.
Cánh cửa phòng tắm đựơc kéo ra không một tiếng động, cô có thể cảm giác được sự ấm áp của dòng nước ấm đang nhào về phía mình. Gia Di không hề quay đầu, lưng vẫn như trước. Giọng nói của anh ta cũng rất ấm áp: "Ngủ ngon không ?!"
Việc này giống như là tự tay mình đẩy người ta xuống vực sâu, rồi sau đó đứng ở vách đá hỏi người đó: Cô có sao không ?! Thậm chí trong giọng nói còn lờ mờ có sự lo lắng.
Thật buồn cười, nhưng cô cũng không cười nổi. Những cảm xúc trên mặt cũng đã vỡ thành từng mảnh nhỏ, bình tĩnh nói: "Diêu Tử Chính."
Để bình tĩnh từ trong miệng nói ra được ba chữ này, khó khăn đến đâu, đau đớn đến đâu, chỉ có trong lòng mới hiểu
"Anh nên biết bây giờ Đa Đa là động lực sống duy nhất của tôi"
"...."
"Anh làm việc này không phải là muốn tiếp tục thực hiện kế hoạch sáu năm trước anh chưa hoàn thành, dồn tôi vào chỗ chết hay sao ?!"
"......"
"Thực ra anh không cần phải hao tâm tốn sức như vậy, trái tim tôi đã chết vào sáu năm trước rồi, Tư Gia Di đứng ở đây lúc này, chẳng qua chỉ là cái xác không hồn mà thôi."
Từ đầu tới cuối Diêu Tử Chính không nói lời nào.
Nhưng do khoảng cách rất gần, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta - mùi hương chỉ thuộc về Diêu Tử Chính, hương bạc hà lạnh, mặc dù cô cho rằng bản thân đã quên sạch sẽ, nhưng những ký ức của năm tháng đó lại khắc sâu trong đầu cô như vậy, làm thế nào cũng không thể xóa đi.
"Đồng thời tôi cũng muốn nói cho anh biết, tôi kiên cường hơn rất nhiều so với em gái anh hay Phương Tử Hằng, tôi sẽ không bao giờ lựa chọn con đường tự sát giống như bọn họ."
Cô không muốn suy đoán, giờ phút này người đàn ông kia đang mỉm cười đắc thắng hay là đang mặt lạnh quan sát cái gọi là 'kiên cường' kia. Cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh của một người đàm phán nên có: "Ngoài Đa Đa ra, tôi đã không còn gì để mất, anh không giống như tôi, bây giờ anh muốn danh tiếng có danh tiếng, muốn địa vị có địa vị. Nếu như anh cướp đi thứ quý giá nhất của tôi, tôi không thể tiếp tục sống, đến lúc đó chắc chắn cũng sẽ kéo anh theo chết cùng."
Cuối cùng Tư Gia Di cũng hiểu ra, dù mình có nói gì chăng nữa cũng không thể khiến anh ta nhượng bộ, bản thân cô không muốn ở lại nơi này chút nào.
Nhưng cô vừa nhấc chân, đột nhiên bị ôm từ phía sau.
Diêu Tử Chính đưa tay ôm ngang vai cô, hành động bất ngờ của anh ta khiến cô ngẩn ngơ trong chốc lát, bắt đầu giãy