
ìa khóa phòng cô vào trong túi tỏ vẻ cự tuyệt.
Mưa như trút nước thật sự không nên ra cửa, vì ăn một chén mì mà xối nước cho ướt sũng, Tư Gia Di có chút hối hận. Lý Thân Ninh cũng không vẻn vẹn ăn mỗi một chén, còn gói một bao mang về khách sạn.
Không để ý đến cơn mưa to gắng sức quyết ra cửa tựa hồ không chỉ mỗi hai người, trên đường Tư Gia Di và Lý Thân Ninh về còn gặp phải Sunny cùng một người đàn ông khác vào khách sạn trước. Lý Thân Ninh rất nhanh nhận ra người đàn ông kia là một trong số người tham gia cắt băng khánh thành.
Lẽ tự nhiên, Tư Gia Di cũng nhận ra.
Sắc mặt Tư Gia Di liền trầm xuống, không nói gì, bước vào phòng định đóng cửa. Cửa bị Lý Thân Ninh nhẹ nhàng chắn bên ngoài: "Không muốn nói gì à?"
"Không."
"Nhưng. . . . . ." Tư Gia Di cắt đứt lời hắn, bình tĩnh: "Mỗi người đều tự chọn con đường riêng cho mình, tôi không có quyền can thiệp."
Lý Thân Ninh cười, dáng vẻ nghiễm nhiên hệt như lần gặp đầu tiên, có chút đùa cợt xen lẫn khinh thường: "Quả nhiên là tác phong của Tư Gia Di cô, cô không nói tôi liền quên mất, chính cô năm đó cũng vậy."
Tư Gia Di không muốn giải thích, từ từ đóng cửa lại.
***
Thời tiết cả nước mấy ngày gần đây đều rất tệ, khi Tư Gia Di trở lại, tựa hồ cũng mang theo đợt mưa dầm, công ty giải trí Trung Thiên đã ra thông báo, chính thức thừa nhận công ty bị hợp mua, tin tức cụ thể sẽ công bố trong thời gian sớm nhất, trong công ty, lòng người bàng hoàng, tổng giám đốc nói bóng nói gió đề nghị Tư Gia Di từ chức, Tư Gia Di chẳng biết tại sao, thẳng thẳn cự tuyệt.
Dao Dao cùng bạn mới hẹn ở tối thứ sáu ăn cơm, đó cũng chính là ngày Tư Gia Di phải đóng kịch, mang theo Dao Dao đến phòng ăn đã hẹn trước. Cô không biết vì lý do gì mà cả phòng ăn chỉ có mỗi một bàn, Tư Gia Di và Dao Dao ăn điểm tâm ngọt trước, chờ đợi người bạn mới quen đến trễ.
Dao Dao cảm thán: "Thật là, khó khắn lắm mới . . . Haiz. . . . . ."
Tư Gia Di cười xoa xoa đầu cô bé.
Rốt cuộc, khoảng một phút sau, người hầu kéo cửa phòng ăn ra. Bạn mới của Dao Dao đến.
Dao Dao vội vàng ngoắc tay ý bảo cô bé và Tư Gia Đi đang ở đây, đúng lúc Tư Gia Di có điện thoại, cô vội vàng móc điện thoại ra từ trong túi, tiếp nhận cuộc gọi, còn chưa kịp ngẩng đầu, thì ——
"Xin chào, Diêu tiên sinh." Người hầu bàn kính cẩn lễ phép gọi.
Tư Gia Di ngẩng đầu.
Cũng trong lúc đó, điện thoại di động bên tai Tư Gia Di phát ra giọng nói kích động của một người nữ: "Cô Tư! Nhóc Đa Đa mở miệng nói chuyện rồi ! Xem ra cách trị liệu bằng cá heo thật sự có hiệu quả với chứng bệnh của Đa Đa. . . . . ."
Edit: cereniti
"Cô Tư! Nhóc Đa Đa mở miệng nói chuyện rồi ! Xem ra đợt trị liệu cá heo thật sự có tác dụng. . . . . ."
Cách đó không xa người nọ từ một nơi hơi tối thong thả ung dung bước tới, không chút do dự đến gần, Tư Gia Di theo bản năng cúp điện thoại.
Định thần ngồi lại, trong lòng đã bất ổn nhìn Diêu Tử Chính, ánh mắt nhìn cô thậm chí có thể ra vẻ mới gặp lần đầu, hắn khẽ cúi đầu lễ phép, sau đó mới chuyển sang Dao Dao, lấy ra một món quà: "Cho cháu."
Dao Dao mở hộp quà, kêu lên: "Cháu có thể sưu tập đủ bộ thú bông số lượng có hạn rồi!"
"Lúc đi công tác vừa vặn thấy, liền mua." Diêu Tử Chính lộ ra vẻ mặt ôn hoà khác thường.
Dao Dao ôm thú nhồi bông vui mừng nửa ngày mới ý thức được Gia Di có chút kì lạ, cô nhóc không hiểu mấy: "Mẹ làm sao vậy?" (*)
(*): do 2 người đang giả vờ nên mình tự đổi xưng hồ từ “cô” sang “mẹ”.
Ánh mắt Tư Gia Di nhanh chóng xẹt qua hai người trước mặt, đứng dậy nói: "Dao Dao, con và bạn con cứ ăn trước, mẹ đi toa-lét chút."
Tư Gia Di trốn vào phòng rửa tay gọi điện thoại. Nghe xong một hồi thuật lại của đầu dây bên kia, tâm trạng kích động khó khăn lắm mới đè nén được, nhưng khó khắn tiếp nối khó khăn, vừa nghĩ tới bữa tiệc Hồng Môn Yến (*) bên ngoài, Tư Gia Di thật không vui vẻ nổi.
(*): mình có biết về lịch sử của bữa tiệc Hồng Môn Yến, nhưng mình không nhớ rõ lắm, mấy bạn cứ hiểu là một bữa tiệc chẳng tốt lành gì là được
Trong lòng thổn thức một hồi, cô bấm số điện thoại của tổng giám đốc.
"Tôi muốn xin nghỉ bảy ngày."
Nói hết lời, âm điệu của Kinh Kỷ Nhân chợt căng thẳng: "Em. . . . . . cũng biết rồi hả?"
Tư Gia Di vốn đang bận tâm đến chuyện khác, lời của Kinh Kỷ Nhân lại như đưa cô vào trong sương mù: "Biết cái gì?"
Kinh Kỷ Nhân chỉ ầm ừ chậm chạp không đáp, Tư Gia Di cũng không đợi kịp, nói sang chuyện khác: "Lý Thân Ninh sắp tới có một buổi phát ngôn, có thể tìm người đi thay em không?"
Anh thoải mái đồng ý, cô vội vàng cúp điện thoại, vừa đi ra khỏi toa-lét, cô vội vàng gọi điện cho hãng hàng không, giọng gấp gáp: "Tôi cần book vé máy bay sang Singapore vào ngày mai . . . . . ."
"Đi Singapore làm gì?"
Giọng nam trầm thấp vang bên tai Tư Gia Di tựa như một cái đập mạnh, cô dừng lại bước chân, ngẩng đầu chỉ nhìn thấy hắn đang đứng đối diện. Dáng người thẳng, nhã nhặn, vẻ mặt lạnh nhạt . . . . . . Mỗi một điểm điều là ác mộng của cô, trong nháy mắt khiến cô không thể điều khiển được bản thân, lòng bàn tay tự động phát run.
Tư Gia Di thản nhiên ứng phó sắc mặt nghiêm trang