Disneyland 1972 Love the old s
Bẫy Tình Tình Bẫy

Bẫy Tình Tình Bẫy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325361

Bình chọn: 8.5.00/10/536 lượt.

ó là bạn tốt của cô, nay cô nói vậy thì thuận miệng quan tâm hỏi. “Cô ấy mới từ Đài Loan trở về, hay là không biết đường?”

“Em có kêu A Lãng đi đón cô ấy rồi.” Bạch Chi Âm nói.

“Vậy chắc là không có việc gì đâu. “Ánh mắt Thẩm Mục Phạm thoáng lướt sang một bên, làm như là giờ mới nhìn thấy Bạch Vi Đức.” Vị này là…?”

“Anh hai của em, Bạch Vi Đức.” Bạch Chi Âm giới thiệu. “Anh ấy với Lâm Nhân cùng học về hội họa.”

“Xin chào!” Thẩm Mục Phạm phun ra hai chữ ngắn gọn, hiển nhiên là không có ý định nói chuyện tiếp.

Bạch Vi Đức không thèm để ý đến sự khinh thường đó, hai mắt sắc bén hướng thẳng tới bàn tay đang đặt trên eo của Bạch Chi Âm, khẽ châm chọc: “Anh Thẩm và Chi Âm thân lắm sao?”

Thẩm Mục Phạm tỉ mỉ đánh giá Bạch Vi Đức, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, từ từ nói. “Chúng tôi đang yêu nhau.”

Đây là lần đầu tiên anh trực tiếp thừa nhận mối quan hệ của bọn họ, hơn nữa là trước mặt người nhà họ Bạch, Bạch Chi Âm thật không biết là lên vui vẻ hay là phát sầu đây. Song, điều làm cô thấy kì quái chính là phản ứng của Bạch Vi Đức, anh ta giống như rất tức giận, lời nói như muốn gây sự với người khác. “Anh chỉ muốn chơi đùa hay là dự định lấy con bé?”

Mày kiếm khẽ nhướng lên, ánh mắt Thẩm Mục Phạm lại thâm sâu u tối vài phần. “Xem ra anh Bạch rất quan tâm đến em gái.”

Chân mày Bạch Vi Đức cau chặt lại, cả người phóng ra lửa giận. “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Đối với sự ép hỏi vô lễ của anh ta, Thẩm Mục Phạm dường như không lưu tâm mà chỉ cụp mắt xuống chăm chú nhìn vào Bạch Chi Âm, gằn từng từ nói. “Tôi sẽ không lấy tình cảm ra để chơi đùa.”

Một câu nói rất nhẹ nhàng bâng quơ nhưng vừa trả lời được câu hỏi của Bạch Vi Đức, lại có thể tuyên bố thái độ cùng nguyên tắc của mình với Bạch Chi Âm. Bạch Chi Âm bị anh nhìn như vậy trong nháy mắt có chút thất thần, trong lòng bỗng ấm áp ngọt ngào, nhưng còn có một chút tội lỗi. Anh nghiêm túc như vậy, thế nhưng cô lại…

Mắt thấy hai người đối diện không coi ai ra gì, Bạch Vi Đức chỉ thấy trong đầu có một cơn lửa giận đang thiêu đốt, anh ta níu chặt ống quần, một lúc lâu mới dữ dằn trừng mắt nhìn thẳng vào Thẩm Mục Phạm, ném ra một câu. ” Hy vọng anh nói được làm được, nếu không…” Những lời uy hiếp vẫn chưa nói xong, anh ta liếc mắt về phía Bạch Chi Âm, ngay cả lời chào tạm biệt cũng chưa nói thì đã mạnh mẽ xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng đã đi xa, Bạch Chi Âm nhíu mày lại, trong lòng chưa kịp lo lắng về biểu hiện của Bạch Vi Đức, trên đầu lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Thẩm Mục Phạm. “Về sau cách xa anh ta một chút.”

Cô ừ một tiếng đồng ý. Kỳ thật cô vốn dĩ đã cố gắng cách xa anh ta, bất quá sau chuyện hôm nay, cô hẳn là cần phải cách xa anh ta hơn nữa.

Nhìn cô đáp lại thẳng thắn như vậy, Thẩm Mục Phạm biết ngay có lẽ cô cũng nhìn ra được Bạch Vi Đức có điểm khác thường. Dù hiểu được có thể đây là lần đầu tiên cô phát hiện anh ta khác thường nhưng vẫn lo lắng hỏi. “Anh ta có làm gì quá đáng với em không?”

“Không có.” Bạch Chi Âm vội vàng phủ nhận. “Trước kia anh ta rất ít khi nói chuyện với em.”

Thẩm Mục Phạm mím môi. Có lẽ Bạch Vi Đức cũng biết tình cảm mình dành cho Bạch Chi Âm là trái với luân thường cho lên trong suốt thời gian qua mới chịu đựng, quyết tránh né. Hôm nay, đại khái là nhìn thấy bọn họ thân mật không giấu nổi cảm xúc mới để lộ ra bên ngoài.

Trong lòng nổi lên một cơn phiền não, anh khẽ vuốt mái tóc Bạch Chi Âm, lặp lại. “Mặc kệ như thế nào, về sau em không được gặp anh ta một mình.”

Bạch Chi Âm bĩu môi, vừa định tỏ thái độ không muốn gặp bất cứ ai trong nhà họ Bạch thì điện thoại trong tay bỗng rung lên. Cô quét mắt lên màn hình điện thoại, lập tức bắt máy. “Nghiên Hi, cậu đang ở đâu?”

“Mình đang ở chỗ lấy thức ăn, cậu đâu? Mình không thấy cậu.”

“Mình ở bên ngoài, lập tức tới ngay.” Bạch Chi Âm nói. “Cậu đứng nguyên đó đừng có nhúc nhích.”

Nhìn cô gác máy điện thoại, Thẩm Mục Phạm hỏi. “Bạn em à.”

Bạch Chi Âm gật đầu, thật tự nhiên mà dắt tay anh. “Cô ấy tới rồi, chúng mình đi ra ngoài đi.”

***

Từ xa Bạch Chi Âm đã thấy Doãn Nghiên Hi đứng bên cạnh mép bàn ăn. Cách ăn mặc của cô hôm nay thực mê người. Mái tóc xoăn được bới cao để lộ ra chiếc cổ thon dài; chiếc váy đuôi cá màu vàng bao bọc lấy dáng người cực nóng bỏng, cổ áo hình chữ v để lộ ra khe ngực sâu, làm cho cả phụ nữ như Bạch Chi Âm mà cũng nảy sinh đôi chút thèm thuồng.

Giới thiệu hai người với nhau xong, cô trộm liếc mắt về phía Thẩm Mục Phạm, muốn nhìn xem là anh có chút phản ứng gì không thì vẻ mặt anh bình tĩnh lạnh nhạt, không hề giống đàn ông nhìn thấy được cảnh xuân sắc thì hai mắt sáng tỏa.

Như là nhận thấy tâm tư của cô, thừa dịp Doãn Nghiên Hi xoay người lấy rượu sâm panh, Thẩm Mục Phạm cúi đầu, tiến sát xuống tai cô thì thầm. “Em xinh đẹp hơn cô ấy nhiều.”

Bản thân hiểu được có thể là anh đang nịnh nọt mình nhưng trong lòng Bạch Chi Âm vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Anh nói rất nhỏ nhưng vẫn bị đôi tai thính của Doãn Nghiên Hi nghe được, cô lấy rượu từ phía nhân viên phục vụ mang tới, mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của bạn thân, giả vờ ho kha