
mật’ của Thẩm Mục Phạm chứ chưa bao giờ mơ tới vị trí bà Thẩm. Bây giờ, Thẩm Mục Phạm tung hê khắp nơi là anh muốn cưới cô, thật không biết nên đắc ý vì sức hấp dẫn của cô quá lớn hay là nên lo lắng thay cho hạnh phúc cả đời của mình.
Hơn nữa, theo sự hiểu biết của cô về Bạch Phi Dương, chắc chắn ông ta sẽ không thích cô gả cho Thẩm Mục Phạm. Dạo trước, tin tức xôn xao nóng sốt như vậy, ông ta làm như không nghe không thấy là vì trong mắt ông ta, Thẩm Mục Phạm chỉ đang đùa giỡn với cô, một đứa con riêng như cô hoàn toàn không có tư cách trở thành phu nhân của chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị.
Nhưng bây giờ, thái độ lập lờ của Thẩm Mục Phạm đã khiến cho Bạch Phi Dương có cái nhìn khác về quan hệ của hai người. Ông ta hiểu rất rõ với thân phận và địa vị của Thẩm Mục Phạm, anh tuyệt đối không thể để nhà họ Bạch điều khiển. Đồng thời, nếu cô gả cho anh thì ông ta sẽ không có cách nào để áp chế cô nữa. Làm sao lão hồ ly Bạch Phi Dương lại chịu làm chuyện hại nhiều hơn lợi như thế chứ?
Trong nhà họ Bạch tại lưng chừng núi, Bạch Phi Dương vừa nghe xong tin tức mà người dẫn chương trình thuật lại về hôn sự của Thẩm Mục Phàm và Bạch Chi Âm trên ti vi, mày kiếm khẽ níu chặt, cầm di động liên tiếp ấn một loạt dãy số, ra lệnh. “A Trung, ông mau dẫn người lại đây mang thằng ngốc đó đi đi.”
Sự việc trở nên như vậy, Bạch Chi Âm cũng không còn tâm trạng đâu mà giả vờ tiều tụy nữa, liền đi vào nhà vệ sinh rửa ráy qua loa một chút rồi vội vàng trở về nhà họ Bạch. Dọc theo đường đi cô cùng Liên Hi tranh thủ bàn bạc cách đối phó với chuyện vừa xảy ra, càng nghĩ càng thấy, lúc này chỉ còn cách duy nhất chính là nhất định không chịu thừa nhận việc này, nhanh chóng tìm cách thu phục Thẩm Mục Phàm, cố gắng mượn sức của anh ta rởi khỏi nhà họ Bạch.
Giống như mọi ngày, cô bảo Liên Hi dừng xe lại ở một con đường nhỏ, tự mình xuống xe đi vào nhà. Kết quả là vừa đi tới cửa, liền gặp phải chị Trần đi ra ngoài lấy báo buổi sáng.
Vừa nhìn thấy cô, chị Trần thoáng giật mình sợ hãi, vội vàng nhìn về phía camera đặt trên cổng, sau đó kéo cô núp sau một góc tường.
“Cô ba, cô đã về rồi.” Chị Trần luôn có thiện cảm với cô, không muốn cô phải đau lòng, liền nói cho cô biết chuyện vừa xảy ra sáng nay. “Sáng nay ông chủ vừa mang Tiểu Thiên đi mất rồi.”
Tim Bạch Chi Âm đập loạn xạ. Cô đã sớm biết là chắc chắn Bạch Phi Dương sẽ không chịu ngồi yên một chỗ chờ chết nhưng không ngờ ông ta lại nhanh tay đến vậy. Tâm trí cô trở lên rối bời, giữ chặt lấy tay chị Trần, vội vàng hỏi. “Chị có biết họ đã đem nó đi đâu không?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Chị Trần lắc đầu, nhớ lại cảnh tượng lúc bấy giờ. ”Có lẽ là khoảng hơn sáu giờ thì phải, chú Trung có dẫn theo vài bảo vệ vào nhà, sau đó chợt nghe thấy tiếng cậu Thiên khóc thét lên, tôi trốn ở phòng bếp nhìn thấy mọi chuyện, phát hiện bọn họ mang cậu ấy xuống dưới lầu, sau đó chợt nghe thấy ông chủ bảo là mang đi đi.”
Nghĩ đến việc Tiểu thiên đang ngủ say bị đánh thức, rồi lại bị lôi kéo mang đi một cách thô bạo, mặt Bạch Chi Âm liền tái mét. Tay cô nắm chặt lại khiến những ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, nổi lên từng trận đau đớn. Chắc chắn là Tiểu Thiên đã rất sợ hãi, nhất định đã khóc rất lớn, chắc chắn đám người kia đã rất hung hăng với thằng bé, thậm trí có thể còn đánh nó. Tưởng tượng đến tình cảnh đó của em trai, Bạch Chi Âm bất chấp sự can ngăn của chị Trần, vội vàng chạy ngay vào trong nhà.
Cô vừa thở hổn hển vừa chạy vào nhà thì nhìn thấy Bạch Phi Dương đang ngồi trên sô pha cùng với một vẻ mặt đầy nghiêm nghị. Cô nhanh chóng đè nén sự sợ hãi cùng với lửa giận trong lòng, khẽ hít vào một hơi, chậm rãi tiến về phía trước, trong lòng ngẫm nghĩ, bản thân không thể nào đánh rắn động cỏ được, đối với việc Tiểu Thiên bị đem đi, cô coi như không hay biết .
Cô bình tĩnh nhìn thẳng về phía Bạch Phi Dương, ngoan ngoãn chào một tiếng. “Ông nội.”
“Cô còn biết tôi là ông nội của cô sao?” Bạch Phi Dương nâng mi, lạnh lùng quét mắt về phía cô một cái.
Bạch Chi Âm cắn nhẹ cánh môi dưới, chủ động nhún nhường giống như mọi ngày. ”Ông nội, con biết sai rồi ạ.”
Bạch Chi Âm không biết chính xác là ông ta đang tức giận chuyện cô làm hỏng buổi coi mắt tối hôm hay là vì tin tức sốt dẻo buổi sáng vừa mới xem, đành phải nhẹ nhàng giải thích. “Con không nên đi qua đêm không về.”
Bạch Phi Dương khẽ hừ lạnh một tiếng, không trả lời. “Con biết mình không nên khiến buổi coi mắt trở thành như vậy, còn đối xử thô bạo với Mã Thụy Binh.”
Bạch Phi Dương ngước mắt lên, lạnh giọng hỏi cô. “Chỉ thế thôi sao?”
Bạch Chi Âm khẽ nhướng mày, đoán rằng ông ta đang giận vì chuyện Thẩm Mục Phạm. Cô cũng không chủ động giải thích, chỉ cúi đầu xuống, vờ như không hiểu ý ông ta đang nói gì.
Bạch Phi Dương thấy cô không có bất kì lời giải nào về chuyện vừa xảy ra, liền tức giận nện cây gậy xuống sàn nhà. “Tôi thấy lá gan của cô ngày càng lớn, giờ đây đã không coi ông nội như tôi là gì nữa rồi.”
Không đợi Bạch Chi Âm cãi lại, ông ta liền ép hỏi cô. “Cô và Thẩm Mục Phạm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao sự việc lại thành ra t