Insane
Bẫy Tình Tình Bẫy

Bẫy Tình Tình Bẫy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324782

Bình chọn: 8.00/10/478 lượt.

thiết phải tranh luận.

Đưa mắt nhìn vế phía trước, vẫn không thấy xe của Liên Hi đâu, cô nhíu mày nghĩ ngợi một lát rồi quyết định đi đến đầu phố tìm Liên Lãng. Đút hai tay vào túi áo khoác, Bạch Chi Âm xoay người đi.

Thẩm Mục Phạm bối rối, lập tức bước lên giữ cô lại. “Cô làm gì vậy, còn chưa nói xong mà.”

“Nói chuyện gì?” Bạch Chi Âm nhíu chặt mày.

Thẩm Mục Phạm siết chặt tay hơn, nhọc nhằn nói. “Chuyện mà tôi đã nhận lời với cô thì tôi sẽ giữ lời, tôi sẽ tiếp tục theo đuổi…”

“Không cần đâu.” Bạch Chi Âm ngắt lời anh, khóe môi nhếch lên, cười châm chọc. “Nhờ phúc của anh, tôi đã đi coi mắt.” Nói xong, cô hất tay Thẩm Mục Phạm ra, tiếp tục đi về phía trước.

Coi mắt? Thẩm Mục Phạm sững người. Ngay sau đó, sắc mặt anh như có bão vừa quét qua, anh xoay người đuổi theo cô, nắm cổ tay của cô lại, kéo cô vào lòng mình, ánh mắt trở nên sắc bén dữ dằn. “Cô đang đi coi mắt?”

Bạch Chi Âm bị anh giữ chặt nên cảm thấy đau, cô vừa ra sức gãy giụa vừa quát khẽ. “Thẩm Mục Phạm, anh mau buông tôi ra.”

“Trả lời câu hỏi của tôi đã.” Khớp hàm của Thẩm Mục Phạm nghiến lại, đôi mắt đen thẳm tràn ngập vẻ lạnh lùng.

Bạch Chi Âm tức giận nên hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, cô né người sang một chút, trở tay bắt lấy cánh tay của anh, định thưởng cho anh một cú ném qua vai. Nhưng không ngờ chân anh nhanh nhẹn di chuyển nghiêng người lách ra sau lưng cô, khéo léo thoát khỏi chiêu tấn công của cô.

Bởi thế, chẳng những Bạch Chi Âm không thể ném anh ngã xuống đất mà còn bị anh ôm vào lòng. Cô tức giận kêu lên. “Đồ khốn, nếu anh không buông ra thì tôi sẽ kêu sàm sỡ đấy.”

Thẩm Mục Phạm không để ý tới lời kêu la của cô, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên. “Cô biết võ?”

“Đề phòng háo sắc mà thôi.” Bạch Chi Âm nghiến răng nghiến lợi nói, ám chỉ anh chính là kẻ háo sắc.

Thấy cô đã tức giận đến nỗi giậm chân, Thẩm Mục Phạm bị ghẻ lạnh nãy giờ nay cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ, mặt mày cũng giãn ra, môi nở nụ cười. “Cô xinh đẹp như vậy, đúng là nên học võ phòng thân, để khỏi bị người ta sàm sỡ.”

Bạch Chi Âm hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở anh. “Bây giờ anh đang sam sỡ tôi đó.”

“Tôi chỉ tự vệ mà thôi.” Thẩm Mục Phạm lơ đễnh nhún vai, cánh tay đang ôm cô cũng siết chặt thêm một chút.

Hai người dán sát vào nhau, Bạch Chi Âm khó chịu nên muốn nhúc nhích thân mình nhưng anh vẫn không chịu buông tay. Lúc này, cô dán sát vào lồng ngực phập phồng của anh, da thịt kề sát vào nhau.

Tuy cách những lớp quần áo dày nhưng cảm giác tê dại vẫn hết sức mãnh liệt. Thẩm Mục Phạm cảm thấy trong cơ thể mình đang bùng lên một ngọn lửa, khiến miệng lưỡi anh khô đắng, nơi nào đó ở bên dưới lại lờ mờ có phản ứng.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, buông lỏng cô ra một chút để cô khỏi cảm nhận được sự ‘nhiệt tình’ của mình. Ai ngờ Bạch Chi Âm nóng lòng muốn được tự do nên đã thụt người xuống dưới, thoát khỏi sự khống chế của anh, co chân bỏ chạy. Có điều vừa chạy được vài bước đã bị anh lập tức tóm lại được, trời đất quay cuồng, cô lại bị kéo vào trong lòng anh.

Rõ ràng là Thẩm Mục Phạm không hài lòng với sự chạy trốn của cô, gương mặt khôi ngô chứa đầy sự tức giận. Anh cúi đầu, dần dát sát vào người cô, mắt sáng rực lên, nguy hiểm như ánh mắt của dã thú lúc săn mồi.

Bạch Chi Âm bị ánh mắt nóng rực của anh khiến cho hoảng hốt tới luống cuống chân tay. Cô bối rối lấy tay chống vào vai anh. “Anh muốn làm gì?”

“Cô nói xem?” Thẩm Mục Phạm cong môi lên, trông có vẻ rất gian tà. Ngay sau đó, không đợi Bạch Chi Âm trả lời, anh kéo tay cô xuống, chính xác giam cầm đôi môi chín mọng của cô.

Hơi thở nam tính nóng rực phả vào mặt Bạch Chi Âm. Chiếc lưỡi của anh linh hoạt xâm nhập vào miệng cô, trêu đùa chiếc lưỡi mềm mại của cô. Một tay của anh đặt sau gáy Bạch Chi Âm, đè cô tới gần đôi môi tham lam của mình, hôn càng thêm nồng nhiệt.

Một lúc sau, hai đôi môi kề sát nhau mới tách ra. Bạch Chi Âm ngơ ngác nhìn anh, mắt trợn tròn xoe.

Có ai nói cho cô biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không? Thẩm Mục Phạm hôn cô?!!!

Dáng vẻ ngẩn ngơ của Bạch Chi Âm khiến Thẩm Mục Phạm thấy rất vui. Anh nhoài người tới vén một lọn tóc của cô ra sau vành tai, những ngón tay thon dài trượt vào tóc cô, lặng lẽ kéo cô đến gần mình, nụ hôn nồng cháy lại tiếp diễn.

Khác với lúc nãy, nụ hôn của anh lúc này rất dịu dàng, chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi cô, cực kỳ kiên nhẫn dùng đầu lưỡi để kích thích, thâm nhập từng chút một, hết sức triền miên.

Còn chưa kịp hoàn hồn lại sau cơn kinh hoàng thì Bạch Chi Âm đã bị nụ hôn ngọt ngào như gió xuân này khiến cho mê muội. Mãi đến khi nghe được một tràng tiếng còi xe inh ỏi, cô mới giật mình bừng tỉnh.

Cô lập tức mở mắt ra, cật lực cắn mạnh vào đôi môi đang âu yếm bờ môi của mình. Mùi máu tươi mằn mặn nhanh chóng lan ra trong khoang miệng… Thẩm Mục Phạm bị đau đến nhíu mày nhưng vẫn không chịu buông cô ra mà tiếp tục say sưa gặm nhấm bờ môi mềm mọng của cô. Mãi đến khi hôn khắp môi cô một lượt thì anh mới quyến luyến thả cô ra, cụng đầu vào trán cô, cười rất dịu dàng mà cũng rất gian tà. “Đây là nụ hôn đầu của em sao?”

Thấy mặt cô lập tức đỏ ửng,