
"Cô." Cô ta chỉ vào Úc Noãn Tâm. "Thật đúng
là một con hồ ly tinh! Cô được mãn nguyện rồi, Hoắc tiên sinh rốt cục đã lên
giường với cô! Cô rất đắc ý đúng không?"
"Tôi không có!" Úc Noãn Tâm nhẹ giọng phản bác.
"Cho tới bây giờ tôi không nghĩ đi theo cô tranh đoạt cái gì cả."
"Hừ" Ngu Ngọc cười nhạt, vẻ mặt xem thường.
"Cô không nghĩ muốn đi tranh cái gì? Thực sự buồn cười, vậy cô đang mặc quần
áo của ai? Úc Noãn Tâm, cô cho rằng Hoắc tiên sinh cho cô lên giường thì cô sẽ
như diều gặp gió, chim sẻ biến thành phượng hoàng ư? Cô không nên vui vẻ quá sớm,
tôi đã ở bên Hoắc tiên sinh đủ 3 năm, tôi rất hiểu anh ta, chẳng qua chỉ là một
thời gian mới mẻ, chờ mới mẻ ấy qua đi, anh ta sẽ chán cô thôi!"
"Đã như vậy, tại sao Ngu tiểu thư lại tức giận đến như
thế?" Úc Noãn Tâm lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói nhàn nhạt giống như là
những việc vặt đó không hề liên quan đến mình.
"Cô." Ngu Ngọc hận không thể tiến lên vả miệng
nàng. "Nếu thông minh thì biến khỏi đây ngay, không được dính líu với Hoắc
tiên sinh nữa, bằng không tôi nhất định sẽ không cho cô sống trong giới giải
trí nữa!"
"Xin lỗi, tôi sẽ không rời khỏi nơi này, đây là định đoạt
của Hoắc tiên sinh, cô không có quyền quyết định!" Úc Noãn Tâm không nóng
không lạnh mà nói.
Cái loại tranh giành tình nhân này thật sự là buồn chán hết
sức!
Nàng chỉ là một người vô tội, vì sao mà ngay cả ngày nghỉ
cũng phải khốn khổ trải qua như vậy?
"Cô." Ngu Ngọc tức giận, vung tay lên lần nữa, Úc
Noãn Tâm né đi theo phản xạ.
"Đã ầm ĩ đủ chưa?" Một giọng nói trầm thấp mà đầy
uy quyền vang lên, không khó nghe ra sự không hài lòng!
"Thiên Kình!" Ngu Ngọc hướng về bóng hình anh tuấn
cao lớn ở phía cửa, vội vã hạ tay xuống, sắc mặt lập tức thay đổi, trở nên vô
cùng điềm đạm đáng yêu, nhào tới trong lòng hắn.
Úc Noãn Tâm thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt!
Trên người Hoắc Thiên Kình mặc áo tắm, rất dễ dàng nhận ra
là hắn vừa mới tắm xong, những sợi tóc đen ướt át, cổ áo hơi mở rộng, vòm ngực
rắn chắc cường tráng như ẩn như hiện.
Nhìn người phụ nữ trong lòng mình, mày hắn hơi nhíu lại.
"Sao cô lại tới đây?" Hắn nhẹ đẩy cô ta ra, thờ ơ
hỏi một câu, nhưng nhìn đến gương mặt đỏ ửng của Úc Noãn Tâm, trán đột nhiên
nhăn lại không vui.
Hắn đi tới trước mặt Úc Noãn Tâm, nâng cằm nàng lên, nhìn kỹ
vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Cô tát ư?" Hoắc Thiên Kình chuyển ánh mắt về phía
Ngu Ngọc, giọng điệu trở nên lạnh lẽo.
Dù sao Ngu Ngọc cũng đã theo hắn ba năm, hơi nao nao rồi tiến
lên nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của hắn, nói:"Người ta không phải cố ý đâu,
chẳng qua, chỉ là thấy mọi chuyện trước mắt, có chút tức giận mà thôi…"
Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng cô ta tức giận muốn chết,
chẳng qua chỉ là một bạt tai thôi mà, người phụ nữ nào bên cạnh Hoắc Thiên Kình
lại không biết sự lợi hại của Ngu Ngọc?
"Nhận lỗi!" Hoắc Thiên Kình trầm giọng thốt ra hai
chữ.
"Cái gì?" Ngu Ngọc cả kinh, cô không nghe lầm chứ?
Hắn bảo cô đi xin lỗi, với con hồ ly tinh này ư?
"Thiên Kình, anh làm sao vậy…"
Hoắn Thiên Kình như vậy làm cô ta cảm thấy bất an, khẩn
trương như vậy vì một người đàn bà, đây là lần đầu cô ta nhìn thấy. Trước đây
cho dù cô ta quá quắt như vậy, hắn cũng sẽ không để ý so đo.
Úc Noãn Tâm cũng ngẩn ra.
"Hoắc tiên sinh, không cần…" Ngu Ngọc đang là một
diễn viên nổi tiếng, bắt cô ta phải xin lỗi, chẳng phải là sau này nàng không
có kết quả tốt ư?
Hoắc Thiên Kình không để ý đến Úc Noãn Tâm, con ngươi đen hẹp
dài đột nhiên nhíu chặt.
"Mau xin lỗi Úc tiểu thư!" Hắn thậm chí không lớn
tiếng, nhưng lại lộ ra một quyền uy không thể cự tuyệt.
Sắc mặt của Ngu Ngọc trở nên rất khó coi, nhưng hiển nhiên
không thể cãi lại mệnh lệnh của Hoắc Thiên Kình, chuyển ánh mắt về phía Úc Noãn
Tâm, giọng cực nhỏ nói một câu: "Xin lỗi."
"Không sao…" Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng trả lời, trong
lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Trời sinh đàn bà lòng dạ hẹp hòi, nhất là Ngu Ngọc, làm sao
cô ta có thể chịu để yên?
"Thiên Kình, anh tới nơi này nghỉ ngơi cũng không báo cho
em một tiếng, làm người ta lo muốn chết." Ngu Ngọc thấy Hoắc Thiên Kình
hơi nhíu mày, lập tức tươi cười rạng rỡ chủ động tiến lên, giang hai tay ôm lấy
thân thể hắn.
"Không phải cô có việc phải làm sao?" Hoắc Thiên
Kình cũng không đẩy cô ta ra, chỉ thản nhiên hỏi một câu, ánh mắt liếc về phía
cô gái kia.
Dễ nhận thấy, vẻ mặt lãnh đạm của Úc Noãn Tâm khiến hắn phật
lòng.
Ngu Ngọc cũng cảm thấy được đầu lông mày của Hoắc Thiên Kình
hơi có chút biến đổi, sau khi kinh ngạc, vội vàng kéo sự chú ý của hắn về phía
mình.
"Người ta thực có rất nhiều công việc phải làm, thế
nhưng người ta rất nhớ anh đấy, cho nên bảo trợ lý bỏ hết đi…" Cô ta than
thở nói, nhưng không kém phần quyến rũ.
Quả nhiên, sau khi Hoắc Thiên Kình nghe vậy, đôi môi mơ hồ
có ý cười, bàn tay to đặt lên gương mặt của Ngu Ngọc, nói: "Đàn bà thì phải
biết rõ mình phải làm người khác vui vẻ, đặc biệt là đàn bà của tôi, nếu được
tôi để mắt tới thì muốn gì tôi đều có thể cho được."
Đúng là hắn nói với Ngu Ngọc, nhưng ngụ ý cũng