pacman, rainbows, and roller s
Bảy Năm

Bảy Năm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323073

Bình chọn: 9.00/10/307 lượt.

cũng rất mát mẻ, hơn nữa thỉnh thoảng trên bầu trời lại có mấy đám mây bay qua che đi ánh mặt trời chói chang, trong cảm giác nhẹ nhàng thanh thản, kéo người mình yêu thương tản bộ thật là một chuyện thích ý. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bên cạnh không có một cái bóng đèn mấy trăm Volt vừa cao lại vừa đẹp trai kia.

“Cô bé, em xuất hiện bên cạnh A Thành như thế nào vậy?” Lần đầu tiên Hứa Mục hỏi cô một vấn đề gọn gàng dứt khoát như vậy, cũng bởi vì lần đầu tiên ba người họ ở cạnh nhau từ khi anh đến ăn cơm, không ở trong tầm mắt của mẹ Âu Dương.

“Em xuyên qua thời gian và không gian để đến bên chân mệnh thiên tử của mình, anh quản được sao?” Năm 2000 này ở lâu bên cạnh Hứa Mục, Lâm Tử Mạch cũng học được cách nói vui đùa, tuy rằng đó là lời nói thật, nhưng cô biết Hứa Mục tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

Quả nhiên Hứa Mục không tin cười ha ha hai tiếng, sau đó kỳ quái nói: “Ôi, đúng là một chuyện tình cảm động a, cho dù là truyện cổ tích cô bé lọ lem và nàng tiên cá cũng không cảm động bằng chuyện tình của em đâu!”

“Quá khen quá khen.” Lâm Tử Mạch không ngại làm ra một bộ khiêm tốn trả lời. Lâm Tử Mạch và Hứa Mục ở bên trái cứ đấu võ mồm anh một câu tôi một câu, Âu Dương Thành ở bên phải mặc dù không lên tiếng, nhưng cũng có hứng thú nghe hai người nói đùa, còn thực ăn ý thấy Lâm Tử Mạch đang rảnh tay mà vô ý thức nói câu “Em giúp anh dắt Tiểu Cáp một chút”, rồi đưa cho cô dây xích của Tiểu Cáp.

“Như vậy, cô nương huyền thoại, xin hỏi cô tới từ năm nào thế?” Hứa Mục tiếp tục vui đùa đặt câu hỏi.

“Năm 2007 đó.” Lâm Tử Mạch thốt ra, sau khi nói xong, đã có một tia hối hận. Tuy rằng chỉ là vui đùa một chút thôi, nhưng những lời này, có thể bị Âu Dương Thành và Hứa Mục nhớ kỹ không? May mắn Hứa Mục không để ý nhiều, chỉ cười hì hì vì lời của Lâm Tử Mạch rồi lại tiếp tục hỏi: “Nam Kinh tương lai và hiện tại có gì thay đổi không vậy?”

Lần này Lâm Tử Mạch thận trọng một chút, trong đầu dạo qua một vòng mới đáp: “Đương nhiên là có biến hóa rồi, có đường hầm thông qua hồ Huyền Vũ này, nhà ga mới cũng được xây dựng này, có tàu điện ngầm, còn có nhiều công viên được xây dựng nữa.” Những chuyện đương nhiên đó không cần đến năm 2007 cũng biết được, Lâm Tử Mạch có thể không nói dối lại dùng được đáp án vui đùa tốt nhất.

Hứa Mục chưa nghe xong đã bắt đầu cười ha ha, cười xong lại làm bộ như thực ngạc nhiên nói: “Những điều em nói đều là thật hả? Em không nói anh còn tưởng là chính phủ muốn giữ lại cái nhà ga già nua cũ kĩ kia làm di tích ấy chứ!” Nhìn bộ dáng Hứa Mục ra vẻ kinh ngạc, Lâm Tử Mạch bỗng cảm thấy không có ý nghĩa, Hứa Mục đã sớm không hoài nghi cô rồi, vậy mà vẫn muốn dò hỏi cô. Đồng tiền xu kia vẫn ở trong tay anh, anh luôn muốn biết lai lịch của cô, nếu cô nói thật thì phải làm thế nào đây, anh sẽ không tin. Có một số việc thật, nhưng có nói ra cũng không ai tin, thậm chí, cô căn bản là không nên nói ra.

“Không chơi.” Chu miệng nói xong, Lâm Tử Mạch kéo Âu Dương Thành đi đến ghế ngồi bên hồ, nhẹ nhàng nói, “Âu Dương, chúng ta đến chỗ cái ghế kia ngồi đi.” Cỏ xanh mướt, dương liễu lay động trên mặt hồ, Lâm Tử Mạch lôi kéo Âu Dương Thành cùng ngồi xuống ghế đá, Âu Dương Thành cũng không phản đối.

Tiểu Cáp thấy chủ nhân đều ngồi xuống, bắt đầu vui vẻ chạy vòng quanh chân Âu Dương Thành rồi lại nhảy lên, một lát sau nó cũng im lặng, dựa vào chân Âu Dương Thành nằm xuống. Cọ cọ mắt cá chân của Âu Dương Thành, Tiểu Cáp thỏa mãn “Ngô” một tiếng, nghiêng đầu lên chân anh. Thế này quả nhiên chính là Tiểu Cáp ở năm 2007, ngay cả thói quen cũng giống nhau, khi Tiểu Cáp cao lớn vẫn thích dựa vào chân Âu Dương Thành ngủ gật. Sau một giờ, ánh nắng dịu hơn nhờ có những tầng mây ảm đạm mà mê ly, Lâm Tử Mạch lặng lẽ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Âu Dương Thành, trong lòng dần thấy bình tĩnh. Bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì, chỉ cần để cô lẳng lặng ở bên cạnh Âu Dương Thành, cô đều có thể thấy yên lòng.

Hứa Mục đứng sau nhìn bóng dáng của Âu Dương Thành cùng Lâm Tử Mạch, hơn nữa dưới chân Âu Dương Thành còn có chú chó Tiểu Cáp đang nằm thích ý, tất cả thoạt nhìn thật là hài hòa, trong lòng anh không hiểu sao lại có chút phiền muộn. Có lẽ là thật lâu không nghe thấy tiếng nói của anh, Âu Dương Thành hơi hơi nghiêng đầu, hỏi: “Lão Mục, anh phải đi à?”

Lâm Tử Mạch không quay đầu lại cười nói: “Bây giờ, người nào đó nếu không đi sẽ bị muộn đấy!” Hứa Mục nghe được thanh âm của Lâm Tử Mạch cũng không có ý muốn cãi nhau với cô nữa, ánh mắt ảm ảm, giọng nói buồn buồn: “Hai đứa cứ ngồi đấy nhé, anh đi trước.”

Lâm Tử Mạch không nghe ra điều gì đó không đúng trong giọng của Hứa Mục, hướng ra sau lưng khoát tay, dùng ngữ khí vui vẻ nói: “Hẹn gặp lại nhé, không tiễn!” Nói xong vừa cười một tiếng, lại khoa trương nói: “Cuối cùng cũng đi rồi!” Không sợ bị Hứa Mục nghe thấy, có lẽ vẫn là cố ý để cho anh nghe được.

Nhưng Hứa Mục vẫn không rời bước, anh cũng không rõ ràng lắm tại sao trong lòng mình lại có cảm giác khác thường, chính là kinh ngạc nhìn bóng dáng của hai người. Lâm Tử Mạch có vẻ hơi mệt,